Đời con vậy là quá lứa lỡ thì rồi còn gì!”- Chị Đào nhớ lại câu nói ban nãy của chú Ngạn rồi không suy nghĩ, không tính toán thiệt hơn gì cả, người chị như mềm hẳn ra và chị vừa rên rĩ khe khẽ vì sung sướng vừa ngửa mặt âu yếm đón nhận nhũng nụ hôn do Lợi tình tứ trao tặng cho. Điều này có nghĩa là chị Đào vừa chấp nhận trên cuộc đời nghiệt ngã này, số kiếp cũng như duyên kiếp của chị và Lợi- con trai một người bạn thân của bố chị đã gắn chặt vào với nhau. Hai vòng tay hai chị em càng lúc càng xiết chặt lấy thân thể của nhau như để tìm thêm thật nhiều hơi ấm của tình yêu nồng nàn, cháy bỏng vừa mới chợt đến với cả hai. Với hơi thở tình hổn hển nặng nhọc và nhịp tim yêu thình thịch loạn xạ, những nụ hôn chị Đào và Lợi trao cho nhau càng lúc càng ngây ngất, đắm say. Cuối cùng, chuyện gì đến thì cũng phải đến, đôi môi Lợi lúc này đang lần xuống mày mò, tìm kiếm đôi môi đỏ thắm, mềm mại và hơi dảnh lên của chị Đào. Lúc đầu, chị Đào còn lần lữa, nhẹ lắc đầu từ chối nhưng rồi không đầy 1 phút đồng hồ sau, chính đôi môi chị đã hé mở từ từ đón nhận đôi môi người tình cũng là người hùng nhỏ tuổi và hai chị em bắt đầu trao tặng cho nhau nụ hôn đầu đời trong nỗi niềm hoan hỉ, thú vị, tuyệt vời tưởng chừng như không còn gì trên cuộc đời này có thể so sánh nổi. Môi gắn chặt với môi, lưỡi xoắn xuýt lấy lưỡi, răng cọ sát với răng ; hai chị em cùng cảm thấy sao mà nụ hôn đầu tiên của mình và người tình ngọt dịu, hấp dẫn và lôi cuốn đến thế.
Thời gian như ngừng trôi bất tận, không gian tựa lắng đọng vô hình nơi cái lều chăn vịt của chú Năm Ngạn phút chốc trở thành lều hoa chúc của chị Đào và Lợi, hai chị em hơn kém nhau 9 tuổi và cái sạp gỗ bên trong là cái sạp hạnh phúc của cả hai. Đúng là phần số run rủi và cuộc đời có những bất ngời không sao lường trước được vì chị Đào và Lợi quen biết nhau chỉ đúng có ba ngày, vậy mà giờ đây không hiểu sao hai chị em lại lao vào yêu nhau đắm đuối một cách nhanh chóng như vậy? Lúc này, nơi bờ sông, người ta đang tổ chức dùng xuồng gom vớt xác con trăn ; trên bờ, chỉ trừ chú Ngạn ra thì mọi người thân của chị Đào gồm bố mẹ, anh chị em, vợ con chú Ngạn và đám người làm đều khóc sướt mướt. Tất cả đều nghĩ rằng chị Đào đã tan xác cùng với trăn tinh chứ có ai đâu ngờ được rằng chị hiện giờ vẫn đang còn sống và đang cuồng nhiệt yêu nhau cùng thằng nhóc ở Bà Rịa lên đây ngày hôm trước đã trở về nhà nhưng ở lại để cứu giúp chị Đào khỏi nạn kiếp bỏ mình trong bụng một con trăn tuy to lớn song thật vô tri vô giác, vô tình vô cảm. Giờ phút này, theo đà dìu đỡ nhẹ nhàng và âu yếm của Lợi, chị Đào duỗi người nằm ngửa xuống sạp, gối đầu lên chiếc gối tai bèo ; đồng thời hai chị em cứ tiếp tục kéo dài mãi miết, dăng dẵng những nụ hôn ngọt ngào như mật. Chị Đào và Lợi rất lấy làm thắc mắc là tuy thời gian hai chị em quen biết nhau quá ít nhưng khi yêu nhau lúc này, sao cả hai lại tự thấy rất là mạnh dạn, táo bạo? Có lẽ một phần xuất phát từ sự ngưỡng mộ và lòng biết ơn chăng? Lợi ngưỡng mộ chị Đào vì chị là một cô gái dũng cảm đương đầu với cái chết để sống còn, dám có ý tưởng đấu tranh chống lại hủ tục mê tín dị đoan ; chính chị đã phác thảo lên một kế hoạch thật tuyệt vời và nhờ sự trợ giúp của chú Năm Ngạn và Lợi, kế hoạch đó đã hoàn toàn thành công tốt đẹp như chúng ta đã biết ( chị Đào đã nghĩ ra cách dùng chất nổ, cắt vụn một cái áo bà ba trắng và một cái quần saten đen của chị cùng với một bộ tóc giả mua ở chợ Bến Tre về dồn tất cả vào bụng một con bê để thay cho bộ đồ lòng của nó).
Còn chị Đào biết ơn Lợi vì nó không ngại gian khổ, hết lòng hết sức giúp đỡ chị thực hiện kế hoạch của chị một cách mỹ mãn ; chị nhận thấy Lợi tuy cũng rất sợ nhưng khi vào cuộc thì rất bình tĩnh, nhanh nhẹn, làm đâu ra đó. Chính vì lý do trên nên chị Đào và Lợi, hai chị em cứ vậy mà thổn thức, nghẹn ngào trong mối tình đầu tươi đẹp tựa như vườn hoa ngũ sắc nơi cõi thiên thai. Dĩ nhiên, cuộc tình này chẳng có gì là tội lỗi hay loạn luân cả vì hai chị em tuy chênh lệch tuổi tác nhưng hoàn toàn đều là người dưng nước lã, khác họ, khác dòng máu. Có điều khiến chị Đào ngạc nhiên là người tình nhỏ tuổi của chị khi làm tình, ân ái cùng chị cũng rất khéo léo, rành rõi như lúc hành sự giải thoát chị khi nãy và chị cũng đâu biết rằng Lợi là một thằng con trai từng có nhiều chiến tích tình trường nên mới rành rõi, khéo léo như vậy. Cả người chị Đào không ngớt run rẫy, co giựt và quằn quại trên sạp gỗ vì cơn phấn khích tình dục do Lợi tạo ra như một trận cuồng phong mạnh mẽ quét qua quét lại trong khắp châu thân chị. Tuy đã có người yêu nhưng thực sự mà nói, từ trước đến giờ, đây là lần đầu tiên chị bước vào quan hệ tình dục với người khác phái. Nếu giả sử không có sự vụ nộp mạng cho trăn tinh thì chắc chắn chị sẽ không bao giờ có cuộc tình này nhưng nay vì như lời chú Năm Ngạn nói, cuộc đời chị đã quá lứa lỡ thì rồi đâu còn gì nữa dù là chị vẫn còn trinh tiết ; do đó đêm nay, chị Đào chấp nhận tình nguyện trở thành người tình của nó dù vì sao đi nữa, ngoài việc giải cứu chị đã xong, nó còn phải thực hiện thêm một nhiệm vụ nữa đó là sáng mai dẫn chị đi trốn thật xa về Sài Gòn, Biên Hòa…gì cũng được. Lúc này, chị Đào bỗng nhớ ra là chị có một con nhỏ bạn cùng tuổi cùng xóm mà hai năm nay đã đi Vũng Tàu phụ bán café tại quán Ánh Sao gần đài liệt sỹ ở Bãi Sau. À, sao lâu nay mình không nhớ ra con Nga nhỉ? Vậy thì sáng mai, mình phải nhờ Lợi dẫn mình về Vũng Tàu kiếm con Nga mới được!
Chị Đào nhủ thầm và chị cứ tiếp tục cùng Lợi yêu nhau say nồng, cuồng nhiệt. Lúc này, hai bàn tay Lợi đang mày mò sờ soạng tháo từng hột nút ốc nơi chiếc áo chemise màu tím chị Đào đang mặc và dường như chị có ý nghĩ là muốn giữ hai bàn tay Lợi lại nhưng thật chẳng hiểu sao chị lại không thực hiện ý nghĩ trên. Áo chị Đào có tất cả 5 hột nút và hột nút thứ nhất bung ra, hột nút thứ hai, hột nút thứ ba…rồi cuối cùng là hột nút thứ năm bung ra trước khi hai bàn tay Lợi mở rộng hai thân áo trước chị ra và nhẹ nhàng cởi hai vai áo chị xuống tấm lưng thon thả, mềm mại. Chị Đào tuy e thẹn, ngượng ngùng nhưng hiểu ý Lợi, chị lần lượt nghiêng người qua bên phải rồi qua bên trái để giúp Lợi lần lượt cởi tuột hai ống tay áo ra khỏi hai cánh tay chị trắng nõn, hết cánh tay phải rồi đến cánh tay trái. Chẳng mấy chốc, nó đã cầm gọn chiếc áo chemise màu tím của chị Đào trong bàn tay phải và để gọn lên phía đầu sạp. Lợi ngồi dậy, lần hai bàn tay nắm lấy hai bên lai dưới chiếc áo thun đen nó đang mặc, cởi luồn lên nách và cổ, vòng qua đầu rồi lần lượt rút hai cánh tay nó ra khỏi hai ống tay áo thun, cởi tay trái xong đến tay phải. Tuy đây là lần đầu tiên làm tình và ân ái nhưng có lẽ do bản năng tự nhiên mà tạo hóa đã sắp xếp cho con người nên khi thấy Lợi lần hai bàn tay xuống lưng chị, chị Đào đã tự nhỏm lưng lên để nó dể dàng muốn làm gì thì làm. Việc làm của Lợi lúc này đó là tìm cách tháo hai cái móc sắt nhỏ cài hai sợi dây nơi chiếc nịt vú màu trắng mới tinh của chị Đào đang mặc để che đậy hai bầu vú trinh nguyên con gái mềm mại của chị. Tuy hơi khó khăn chật vật nhưng chỉ một lát sau là hai cái móc nhỏ đó rời khỏi hai khoen cài và chiếc nịt vú chị Đào không còn bó sát vào người nữa mà từ từ lỏng dần, lỏng dần sau đó tuột lệch xuống, Lợi chỉ việc khẽ cầm lấy để gọn qua một bên. Dưới ánh sáng trắng mờ mờ của ngọn đèn măng xông treo nơi cây đinh đóng vào cột lều, Lợi lặng yên hau háu dõi mắt chiêm ngưỡng bộ ngực một cô gái Bến Tre đầy đặn, căng tròn và trắng nõn như bông bưởi Biên Hòa. Ở trên vòng bụng thóp vào và hai vòng eo thon thả, hai bầu vú đương thì con gái của chị phập phồng liên tục không ngớt nâng lên hạ xuống theo nhịp thở hổn hển đầy phấn khích, tựa hai hòn hỏa diệm sơn chuẩn bị phun trào nham thạch.