Chú Ngạn không nói gì, chỉ ngồi nghe, uống rượu và ăn mồi ; chú cứ tủm tỉm cười và nghĩ thầm giờ này, chắc hai đứa tụi nó đi xa rồi cũng nên? Thật vậy, chị Đào và Lợi đã đi khỏi tầm kiểm soát của nghiệp chướng trên chiếc xuồng ba lá dọc theo con rạch. Sau khi đi được khoảng 1km, chị Đào ngừng dầm bơi bên cạnh một bến nước dẫn lên một cái lều chăn vịt bên trong hắt ra ánh sáng đèn măng xông mờ mờ trăng trắng. Vì đêm nay là ngày rằm nên vầng trăng trên cao soi sáng lồng lộng do đó mà di chuyển hay làm bất cứ công việc gì cũng dễ dàng. Lợi bước lên bến trước, thấy ở đây có một lu nước đầy và một cái gáo dừa dùng dể múc nước ; nó cầm gáo múc vài gáo nước xăng quần lên rửa sạch chân rồi múc sẵn một gáo nói :
– Chị Đào ơi, rửa chân đi chị!
– Trời đất, từ bữa đến giờ mới thấy em ga lăng với chị đó nghe!
Chị Đào xăng hai ống quần lên, để lộ cặp giò thon dài trắng như trứng gà lột trước mắt Lợi và nó tuy ngó thấy nhưng không để tâm đến. Nó xối nước cho chị rửa chân rồi hai chị em đến mở cửa lều bước vào. Lều làm rất chắc chắn, bên trong chỉ có một cái bàn tròn, vài chiếc ghế đẩu và một cái sạp gỗ rộng khoảng 2m2 trên trãi chiếu một đầu có đặt hai cái gối tai bèo cũ cùng một cái mền màu xám cũng không còn mới lắm. Để túi xách lên bàn, chị Đào và Lợi cả hai leo lên sạp nằm xuống vì đã quá mỏi mệt, chị Đào nằm mé trong còn Lợi nằm mé ngoài.
– Chị Đào, đây là lều của chú Ngạn à?
– Phải, lều chăn vịt của chú đấy. Chú có nguyên cả một đàn 3000 con vịt nhưng vì dịch cúm AH1N1 nên chú đành bán hết.
– Sao mà phải đi chăn vịt xa vậy hở chị?
– Chăn vịt đàn phải chăn xa mới không lộn bầy với người khác, vả lại còn có nhiều thức ăn tự nhiên cho vịt. Khi chăn, hết chèo xuồng lại lội bộ rả giò luôn. Chị có chăn hộ chú mấy lần nên chị biết. Chú chu đáo ghê, còn mang cả mền gối cho chị và em nữa!
Chị Đào vừa nói vừa xổ tấm mền ra đắp lên người chị một nữa và nữa còn lại đắp lên người Lợi. Chị nói :
– Đúng 4 giờ sáng mai, chị em mình đi bộ theo đường tắt ra bến xe rất gần…
Chị Đào đang nói bỗng nghe có tiếng sột soạt bên ngoài khiến chị nín lặng. Chị sơ hãi, xích người sát vào người Lợi.
– Nè em, có khi nào là con trăn không?
– Chắc là không phải nó đâu. Chị yên tâm – Dù miệng thì nói cứng nhưng Lợi cũng cảm thấy sợ sệt vô cùng và tự nhiên nó cũng xích người nằm sát vào người chị Đào.
Sau tiếng sột soạt, tất cả đều im ắng và tuyệt nhiên không có gì xảy ra cả ; hai chị em từ từ rơi vào giấc ngủ mỏi mệt. Lúc này, tại ngôi miễu trên gò đất, con trăn tinh dài 8-10m, thân to bằng cây cột miễu bắt đầu xuất hiện và không rõ nó bò tới từ đâu. Chỉ cần phân nữa người nó cũng đủ vào đến tận bàn thờ. Nó há cái miệng rộng, đỏ lòm với hai cái răng nanh nhọn hoắt cắm phập vào đầu con bê – vật chết thay chị Đào- làm máu tươi văng tung tóe trông thật ghê rợn. Trong phút chốc, nguyên cả cái đầu con bê lọt thỏm vào bên trong cổ họng con trăn, sau đó con trăn nằm im khoảng 5 phút rồi thân nó cử động ; thân nó càng cử động bao nhiêu thì miệng nó càng há rộng ra bấy nhiêu nên nó giờ đã nuốt xong hai chân trước của con bê. Thêm 5 phút nữa thì con bê bỗng nhiên không còn thấy nữa vì nó hoàn toàn bị con trăn nuốt chửng.
Tại sao con trăn lại biết trong miễu có con mồi để đến ăn tươi nuốt sống mà lại đến vào đêm sáng trăng? Thực sự đây cũng không phải huyền bí gì cả! Có sáng trăng thì dễ thấy đường đi hơn, trước kia con trăn đã từng đến miễu ăn đồ cúng như heo, gà nên đã trở thành phản xạ có điều kiện và một năm nó chỉ cần nuốt một lượng thức ăn khoảng 30-40kg là đủ cho nó có năng lượng ngủ đông, không thèm phá phách nữa chứ nó đâu phải thánh thần gì đâu mà đòi hỏi phải có thịt con gái đồng trinh mới chịu. Sau khi đã no nê, nó cuộn tròn mình nằm im khoảng 20 phút rồi từ từ bò ra khỏi miễu, xuống gò và nhắm hướng bờ sông trườn mình tới. Anh hùng tung hoành ngang dọc bấy lâu nay thất thế phải bỏ mạng nơi sa trường vì thua trí con người, đó là chú Năm Ngạn và chị Đào. Khi một nữa người nó vừa trườn xuống sông thì ầm!!! Một tiếng mìn nổ vang trời động đất dậy lên. Quả mìn tự chế gài thời gian 11h30 trong bụng nó, chính xác hơn là trong bụng con bê đã đúng giờ phát nổ ; tất cả vải áo, vải quần, tóc dồn vào bụng con bê cùng thịt con bê và thân con trăn bị cắt thành tám khúc bầy nhầy văng lên tung tóe trên mặt sông và cả trên bờ làm loang nguyên cả một khúc sông tanh rình máu đỏ. Tiếng nổ đã đánh thức tất cả dân chúng xã Thạnh An và rất đông người hè nhau đốt đuốc chạy ra bờ sông để xem cho rõ chuyện gì xảy ra. Tốp người ra đầu tiên đồng loạt kêu lớn :
– Bớ người ta!!! Bớ người ta!!! Con trăn tinh vướng mìn dưới sông chết rồi!!!
Tin tức nhanh chóng lan đến đình thần xã làm mọi người đang ăn nhậu ở đây phải bỏ chạy hết vì có một đám người cầm đầu là Sáu Bé, Hai Hên, Bảy Đông chứng kiến chị Đào tan xác cùng con trăn đã bức xúc từ bờ sông tràn lên đình đuổi đánh mấy tay hương thân hương cả chỉ lo ăn lo nhậu. Chú Năm Ngạn cùng vợ con cũng chạy ra sông xem, chú mừng rơn trong bụng không sao tả nổi. Có duy nhất hai người cũng bị đánh thức vì tiếng nổ tiễn đưa con trăn về bên kia thế giới nhưng không chạy đi xem, đó chính là chị Đào và Lợi. Hai chị em ngồi trên sạp, mừng rỡ vô cùng, vừa cười lại vừa khóc.
– Chị ơi, nó chết rồi chị ơi!
– Phải, nó chết rồi. Chị cảm ơn…em nhiều …lắm!
Trong nỗi niềm hân hoan tột độ, chị Đào bỗng dưng ôm chặt lấy thằng con trai nhỏ tuổi hơn chị và hôn lấy hôn để lên tóc, lên khắp mặt mũi nó. Lợi hoảng hồn, không sao lý giải được hành động của chị ; nó đờ người ra trong chốc lát rồi bỗng dưng, nó vừa hổn hển thở vừa hôn vào mái tóc đen nhánh, óng ả, mềm mại như nhung, thướt tha, thoang thoảng thơm mùi xabong Dove của chị Đào. Từ mái tóc chị, Lợi hôn lần xuống vầng trán và hai bên mang tai chị, tiếp theo là đôi mắt người chị gái Bến Tre đen láy đẹp thần sầu. Chị Đào cũng không ngừng hôn lên má, lên cổ, lên vai Lợi và mới đầu, những cái hôn của hai chị em chẳng qua là thể hiện sự hân hoan vui mừng vì con trăn tinh đã bị giết chết nhưng rồi từ từ những cái hôn bình thường đó trong phút chốc đã trở thành những nụ hôn tình lúc nào cả hai hoàn toàn không hề hay biết. Cứ vậy, hết 1 phút, 2 phút, 3 phút …rồi 5 phút đã trôi qua, hai chị em say sưa, mãi miết hôn nhau và khi cả hai chợt nhận ra được rằng họ đang yêu nhau chứ không phải là điều bình thường nữa thì coi như đã trễ. “Nếu mà con không ngại lớn hay nhỏ tuổi thì con và nó hai đứa lấy nhau đi.