Cách nay khoảng 15 năm đổ lại, bỗng dưng xuất hiện một con trăn thành tinh tác oai tác quái ở vùng đất xã Thạnh An, Huyện Chợ Lách này khiến đồng ruộng, vườn tược, heo gà và kể cả con người bị phá hại, mất mát, chết chóc…Chính quyền địa phương nhiều lần huy động quân đội, kể cả những tay sát thủ của loài trăn cũng đều lần lượt ra trận nhưng cuối cùng, cả thảy đều bó tay thúc thủ, thậm chí gần cả chục người đã bỏ mạng trên chiến trường. Cuối cùng, mấy ông hương bà cả trong hội đình xã mới đặt ra tục lệ hiến gái đồng trinh cho con trăn một năm hai người tại ngôi miễu thần của xã và kể từ lúc ấy, con trăn mới hết tung hoành phá phách. Tất cả những cô gái trong xã chưa chồng chưa con phải lần lượt đến đình xã rút thăm, khi nào đến lượt mình thì phải chấp hành đến miễu nộp mạng cho trăn tinh vào đêm rằm sáng trăng ; ai mà trốn tránh thì cả gia đình sẽ bị cả xã nguyền rủa, cắt hết mọi quyền lợi cộng đồng, nộp phạt thật nặng, cắt đứt mọi quan hệ, thậm chí ai dù cho có muốn giúp đỡ mình đi chăng nữa cũng không được giúp, có thuê có mướn người làm cũng chẳng ai dám làm cho mình. Tục lệ này đã được thực hiện 8 năm nay, có nghĩa là 16 cô trinh nữ lần lượt ra đi không hẹn ngày trở lại ; có trường hợp sợ phải đi nộp mạng nên dù chưa đến tuổi thành niên vẫn cố tình chấp nhận chửa hoang vì có thai rồi thì không còn đồng trinh nữa, trăn tinh sẽ không thèm và đành muối mặt xấu hổ với bà con xóm giềng trong cuộc sống tủi nhục đọa đày. Tối mốt, tại nhà bác Kim tổ chức lễ cúng thần trăn rồi sau đó sẽ dẫn chị Đào đi lên miếu thần nộp mạng vì đêm trăng này là đến lượt chị, không thể nào thay đổi được nữa. Đấy chính là lý do làm cho bầu không khí trong gia đình bác Kim không sao vui lên được khi chị Đào – cô con gái đẹp người đẹp nết của bác- dù chưa chết nhưng đã phải chuẩn bị trước áo quan và huyệt đạo.
Sáng hôm sau, ăn sáng xong rồi, Lợi thơ thẩn ra mé sau nhà, chổ giáp với con rạch vì đứng ở đây dõi mắt nhìn rặng dừa xanh thẳm xa xa trông thật nên thơ. Nó chợt ngó thấy chị Đào đang ngồi trên một chiếc xuồng cột vào bến nước, trước mặt chị là một bọc nilon đựng vải vụn trắng đen lộn xộn và mắt thì đăm chiêu nhìn xuống mặt nước như suy tính một chuyện gì đó. Thật là lạ! Sao sắp chết rồi mà trông chị ta vẫn có vẻ bình thường như mọi người, thậm chí như là đang chuẩn bị cho một kế hoạch bí hiểm nào đó vì có một chi tiết là tối qua, chị Đào xuống bếp sai một chị người làm kiếm cho mình một cái kéo thật bén rồi chị vào phòng ngủ, đóng cửa lại và làm cái gì đó thật lâu mãi đến hơn một giờ sáng mới tắt đèn đi ngủ ; do tối qua lạ chổ, không ngủ được và phòng ngủ chị Đào cách nhà bếp không xa nên Lợi cảm thấy thắc mắc hoài nghi. Vừa ngó thấy Lợi, chị Đào đứng dậy và mỉm cười nói :
– Sao ngủ ngon không em? Em ăn sáng chưa?
– Dạ, em ăn sáng rồi! Lạ chổ quá nên thật là khó ngủ.
– Nè, em lên xuồng đi, chị chở em đi vòng vòng ngắm cảnh cho mát!
Từ lúc nhỏ cho đến giờ, Lợi chưa được dịp đi xuồng lần nào nên vừa nghe chị Đào rủ rê, nó đồng ý ngay và bước đến bến nước, ngồi xuống chiếc xuồng trong khi chị tháo dây cột rồi cắm cây sào dài, chống đẩy từ từ con xuồng ra giữa lòng rạch và cầm dầm bắt đầu quạt nước hai bên cho xuồng đi tới. Khi đã đi quá xa nhà rồi, chị Đào lên tiếng :
– Em nè, chắc là em nghe người làm kể hết mọi chuyện nhà chị rồi chứ gì?
– Dạ rồi! Nhưng sao chị không lợi dụng cơ hội lúc này mà trốn đi có hay hơn không?
– Em nói như vậy mà nghe được hả? Nếu mà trốn được thì chắc giờ này chị không có chèo xuồng chở em đi chơi như thế này đâu. Tội nghiệp bố mẹ chị sẽ bị làng xóm ly khai nếu chị bỏ trốn…
Ngập ngừng một lát, chị tiếp :
– Ôi mà em ơi, có muốn trốn cũng chẳng biết đường đâu mà trốn!
– Có trốn thì phải trốn thật xa kìa! Chị Đào, chị hãy còn trẻ, sao chị không tự
tìm đường giải cứu cho mình đi. Chị không có người yêu à? Sao anh ấy không chịu giúp chị vậy?
– Hơn nữa tháng nay, chị đã cầu xin hết lời nhưng anh ấy đều bỏ ngoài tai, thậm chí anh ấy còn cắt đứt quan hệ với chị để đi quen một cô gái khác.
– Vậy em hỏi thiệt chị nghe! Chị có muốn trốn đi hay là không? Chị có kế hoạch nào không mà tối qua, chị lục đục làm gì vậy? Có gì, em sẽ hỗ trợ giúp đỡ chị hết mình!
Chị Đào không dè thằng nhóc này lại nói trúng phóc tim đen của chị. Sự thực là mấy ngày nay, chị chỉ mới nghĩ ra kế hoạch giết chết con trăn tinh thôi, chứ còn sau đó trốn đi đâu chị cũng chưa biết. Giờ nghe Lợi nói, chị như mở cờ trong bụng và lập tức, một kế hoạch hoàn hảo được phát họa ngay trong đầu óc chị. Chị buông dầm chèo, nắm lấy hai tay Lợi và ríu rít nói :
– Chị cảm ơn em nhiều lắm! Em… em…đúng là …cứu tinh…của chị!
– Không có gì đâu, chị ơi!
– Giờ có em nữa thì chị và chú Ngạn của chị mới được thêm sức mạnh vì dầu sao đi nữa thì chú Ngạn vẫn là người địa phương và vợ con đùm đề nên chú ra tay không tiện. Vậy nhờ em giúp giùm, ơn này chị sẽ muôn đời tạc dạ. Này, kế hoạch sơ bộ là tối mai, em giúp chị cởi trói rồi đặt chất nổ giết chết con trăn, sau đó em sẽ dắt chị trốn về Sài Gòn hay Biên Hòa gì cũng được.
Hai chị em ngồi trên xuồng giữa rạch, bàn tính thật kỹ từng chi tiết của kế hoạch đặc công và đào tẩu, sau đó chị Đào quành xuồng lại chở Lợi về nhà chị rồi chị hối hả đi tiếp sang nhà chú Ngạn để làm nốt một số công việc chuẩn bị cho ngày mai. Trưa hôm đó, vì nhận lời giúp chị Đào nên Lợi ăn cơm cảm thấy thật ngon lành và dĩ nhiên trong nhà, hoàn toàn tuyệt đối không ai biết được chuyện gì đang sắp xếp, tính toán cả. Tuy nhiên, phần nào nó cũng cảm thấy hơi sờ sợ nhưng do trót lỡ đã hứa giúp chị Đào rồi giống như vào hang cọp phải bắt cho được cọp con nên nó đành phóng lao theo lao vậy. Sáng hôm sau, theo kế hoạch đã thống nhất với chị Đào, Lợi thu xếp hành lý xin phép hai vợ chồng bác Kim đón xe trở về Bà Rịa và dĩ nhiên là không ai mà không đồng ý. Nó chào các anh chị người làm rồi ra khỏi cổng nhà, đi ngược lại con đường mòn mà hôm trước nó đi vào nhưng chỉ được khoảng 100m, nó bỗng rẽ ngoặt tay trái, đi theo một con đường mòn khác gần 100m nữa thì gặp chị Đào đứng chờ nó nơi cống thủy lợi. Chị dẫn nó đến nhà chú Ngạn cách đó không xa. Lúc bấy giờ chỉ có mỗi một mình chú Ngạn ở nhà và để bảo đảm an toàn bí mật tuyệt đối, Lợi đành phải chịu khó vào ở trên căn gác xép vừa chật chội vừa tối tăm lại vừa bụi bặm.
– Yên chí đi cậu nhỏ! Đến 3 giờ chiều nay, bà xã tôi với sắp nhỏ qua nhà anh tôi rồi tôi sẽ cho cậu xuống tắm rửa thoải mái – Chú Ngạn nói giọng vỗ về rồi đi xuống nhà dưới.