Phượng vừa về phòng, tài phú theo vừa đến, đem theo áo quần, quà biếu lỉnh kỉnh. Chị hầu cũng cạnh bên- chị lên tiếng trước khi cô rời phòng ông chủ ân cần dặn điều gì?, để chúng tôi thi hành. Ông dặn gặp anh tài phú.
-Thưa cô, cô gần với ông chủ là “bà chủ” chúng tôi không có hành động gì lạ, sai trái, vô lễ chỉ xin cô cỡi đồ cho hai chúng tôi ngắm có quý tướng. Tôi nghe ông khen cô “tướng cách mệnh phụ phu quân”. Phong cách quý phái chứ không phải bần dân, thường tình nhi nữ. Phượng trút bỏ áo quần tên tài phú ngắm nghía tắc lưỡi từng chặp “từ cặp nhũ hoa, rốn. Nhưng hạ bộ Phượng lông óng ả như kim tuyến, phủ nửa kín, nửa hở để lộ âm mao lúc nào như ướt ướt. Cô vừa trải qua sự đau khổ lớn vì nốt ruồi bên hông từ đỏ son sang lợt. Nhưng bù cô có lớp “âm mao” tức “lông lồn kim tuyến”, tức vàng khối giấu kín trong mình; chân mày cô không đậm nhưng cô khoái cho người quen, bạn bè giao hoan. Càng cho chơi cô càng có tiền, người nào gặp cô được sự sung mãn, mua may bán đắt chẳng hạn. Tài phú cám ơn và đưa danh thiếp có điện thoại, cho bí số riêng. Chúng tôi hy vọng gặp cô ngày gần đây.
*
* *
Dứt hợp đồng giao ước với Hồng Nhung, đoàn tùy tùng 6 người đáp Airbus về lại thành phố Sydney. Xe chở họ về với quà cáp đủ đầy mang tận vào nhà.
Với món tiền khá “kếch xù”. Phượng nghĩ sang ngay hiệu thuốc Tây. Do dì Hồng Nhung và Ba đứng một nửa, còn lại Thể Loan và chồng với Phượng.
Anh chị Hai dọn về ở chung nhà bốn phòng, anh chị chiếm phòng to nhất, do Phượng khuyến khích. Nhà anh chị cho Ba và dì mướn và share với người khác, lấy thêm tiền cách kín đáo không khai thuế. Anh chị Hai phụ chăm sóc Má ban đêm, còn Phượng hay dì Nhung với Ba ban ngày.
Dì Hồng Nhung và chị Hai cần phải ghi danh học khóa “quản lý thuốc Tây” ở trường Cao đẳng, mở tiệm phải có người nhà chăm sóc, mướn người ngoài sợ họ ăn cắp thuốc. Dì dù nhỏ tuổi nhưng vai vế gia đình thì to, lại nhã nhặn và phong cách, bàn bạc dân chủ, thành viên gia đình ai cũng kính phục. Dì còn biết tự hạ mình thăm vợ trước của chồng, Dì thuyết phục Ba về thăm Má, cùng an ủi bà nên cơn bệnh thuyên giảm. Do đó, ai cũng thầm nể phục, nghe lời dì như mẹ.
Thể Phượng vốn quen biết nhiều bạn trong giới y-dược, nên việc muốn sang lại hiệu thuốc không khó. Với số tiền hiện hữu chỉ cầm cố hai căn nhà cho ngân hàng vốn trên nửa triệu, thì thuốc Tây và các mặt hàng khác đầy đủ.
Hai tháng sau họ tiến hành thủ tục sang và làm chủ hiệu thuốc ”Phước Đức” khá khang trang vùng cư dân đông sắc dân người Việt.
Mọi sự đều do Phượng sắp đặt, hoàn toàn người nhà nên ai cũng hợp lực, tận tâm việc nặng sắp thuốc có anh rể lo. Thâu tiền dì Nhung và chị Hai lo, thuốc do các dược phòng bào chế cung cấp 70%. Còn mua thêm phải nhờ anh Hai như vậy không qua trung gian, nên Phượng đề nghị mướn người khác thế anh, trong giới thanh niên có sức khỏe quen biết.
Khi anh chạy xe lấy hàng thì cũng dịp chở Dì hay chị Hai đi học.
Sáu tháng sau hiệu thuốc phát triển, lợi nhuận thu thập cao nên lương nhân viên tăng theo.
Gia đình nhà chồng Phượng thấy con dâu mở hiệu thuốc đánh tiếng làm hòa trở lại, Phượng còn thương chồng vì hạnh phúc hai con nhỏ là sợ dây thiêng liêng nối kết họ phải thức tỉnh nghe theo gia đình và bạn bè phân tích khuyên giải. Chỉ còn Cha mẹ Phượng, nhưng ai đứng ra thuyết phục: Má, chị Hai lo, còn Ba dì Nhung- dì sành tâm lý lắm nhờ dì với uy tín cá nhân hóa giải chắc êm xuôi.
Từ đó hai hiệu thuốc Tây mua món thuốc, món hàng gì đó thì đơn vị mua gấp hai, giá rẻ hơn họ lời thêm.
Dù tốt nghiệp khóa ”quản lý” nhưng dì Nhung chưa sử dụng máy vi tính nên việc xuất, nhập thuốc và tiền bạc còn lúng túng. Hằng đêm, “dượng Hai” phải ngồi kềm, chỉ cách mở máy kiểm soát từng biểu đồ – chart: thu và nhập thuốc trong ngày và mức lời lỗ, hàng tồn kho… Tay dượng Hai úp trên bàn tay “bà dì” nhấp nhấp “con chuột” tìm các biểu đồ, chờ hiện lên màn ảnh; lòng dượng lâng lâng, thêm mùi da thịt dì như kích ngất gây nao nao rộn ràng khó tả trong lòng. Dượng Hai thu hết can đảm hôn sau ót bà dì Nhung không phản ứng, quay người sang cho má kề nhận nụ hôn tán thưởng, hai người có cam kết dầu hoàn cảnh nào dượng không bỏ “bà dì”. Nay tiện quá, cơ hội tốt. Nhưng dượng không dám đi xa làm phụ lòng “nhạc gia” và vợ.
Người con rể thẳng thắn cùng dì Nhung đến gặp cha vợ, trình bày tự sự như xin phép, -nếu mai kia cha trăm tuổi, dì Nhung bơ vơ. Con cần bé ẵm bồng nối dõi tông đường. Con xin cha tha thứ…
Ông đã nghĩ chuyện nầy rồi nay chỉ là hợp thức hóa, nhưng ông dặn hờ cẩn thận kín đáo sợ người ngoài biết. Thể Loan nghe chồng nói lòng mừng khấp khởi, em đâu ngờ dì Nhung có tấm lòng cao thượng quá!. Dì nói rõ Ba sinh lý yếu từ lâu, dì chỉ trông cậy nơi anh. Dì xem anh như “chồng hờ”, chỉ sợ em ghen. Dì chỉ còn mộng ước học xong đại học, đã chuyển sang ngành dược cho phù hợp hơn ngành kinh tế bang giao; và mời người bạn gái chung nhà ở Việt Nam sang Úc du lịch ngắn hạn.
Đêm nay dì Nhung ngồi trước máy vi tính, lòng vui sướng lạ. Dượng Hai giúp cập nhật thu, nhập xong; hai người đi tắm xong cùng vào phòng. Giao hợp phải có thì giờ nhất là có sự thoải mái giữa hai tâm hồn mới thụ tinh được.
Ngọn đèn mờ trong phòng, hai người cởi áo quần, dượng Hai nằm đưa tay chờ đón “bà dì” nằm gối đầu. Thật tuyệt mỹ, một thân thể tuyệt vời của người con gái Đông phương, có làn da trắng mịn như cánh hoa quỳnh đang đón sương mai. Bộ ngực căn tròn, đầu vú nho nhỏ hạch sửa lõm xuống, đỏ hồng săn chắc, núm nhô cao Dượng hôn dì Nhung an ủi, từ nay dì như người nhà giúp “tụi con” có con ẵm bồng, có người thừa tự. Thật quý và kín đáo, dì có bầu ai cũng nghĩ Ba là tác giả.
Dì nằm cho thoải mái đi. Dượng Hai hôn khắp mặt, má rồi lại ngưng, ôm ghì chặt “bà dì” như vớ được bảo vật. Hồng Nhung tinh ý dùng mười ngón tay vuốt nhẹ từ vai xuống lưng quần “người chồng hờ” lại dùng mười móng tay cào ngược lên, dượng Hai rởn da gà nhột nhảy nhổm lên, một tràng cười rộ lên giữa hai người.
Dì à, xưng hô của tụi mình chưa chuẩn: cho phép gọi em và xưng anh nghe êm tai hơn. Thể xác quý giá nầy còn dâng hiến cho anh -sá gì ba mỹ từ đó, khách sáo làm chi. Biết dì người đàn bà có lòng bao dung và cao thượng: