Tôi bặt tin cậu Ba từ đó. Cậu không về Gò Vấp nửa mà đi du học bên Uùc. Phần tôi thì đến 22 tuỗi tôi lấy chồng, sanh được thằng bé. Tôi yêu chồng tôi nhưng tôi chỉ có tiếc một điều là chồng tôi không quan tâm cho lắm đến chuyện tình dục, đối với anh, sự nghiệp là trên hết. Anh làm tình như đi làm, rất nghiêm túc, không để bị ngoại cảnh chi phối. Nói tóm lại anh đem lại cho tôi tất cả từ sự sung túc, an toàn, cho đến đứa con dể thương . Anh đem đến cho tôi tất cả ngoại trừ sự khoái lạc nhục dục.
Hôm đi ra phi trường đón cậu Ba, tôi ngượng ngùng đứng phía sau gia đình nhìn cậu lăng xăng chào đón mọi người. Cậu đả trên 30 rồi, cậu có vẻ từng trải hơn, cứng rắn hơn. Gương mặt cậu như có vẻ xa vắng hơn, ít vui nhộn hơn. Cậu nhìn thấy tôi và trong khoãng khắc tôi thấy mắt cậu sáng hơn, tôi nghe lòng mình vui vui, lâng lâng. Lần đầu tiên tôi không cảm nhận sự bực dọc khi gặp cậu, có lẻ tôi cũng đả trưỡng thành rồi và 8, 9 năm đả trôi qua …
Cậu chào hỏi vợ chồng tôi và đưa tay ra bắt tay chúng tôi. Tôi không khỏi rùng mình khi hai làn da chạm vào nhau. Có lẻ cậu cũng cảm nhận như vậy, cậu cười :
– Ủa, tay của Phượng sao nhiều điện quá làm cậu giựt mình.
Mẹ nói đùa :
– Em về ở nhà vợ chồng con Phượng, nhớ nghe, lớn rồi đừng kiếm chuyện gây lộn nửa.
– Em đau dám, gây với nó, nó đuổi ra khỏi nhà, bơ vơ biết đi đâu !
Người tôi cứ thấy lâng lâng lạ kỳ, tôi không biết có phải do gặp lại cậu hay không ? ngồi trên xe, tôi kín đáo liếc nhìn cậu. Hình như cậu phong trần hơn nên cậu điềm đạm hơn lúc xưa, đúng lúc đó cậu quây đầu lại bắt gặp ánh mắt của tôi, cậu nhoẽn miệng cười làm tôi hơi ngượng, cậu hỏi tôi bằng tiếng Anh :
– How are you, Phượng, is everything ok for you ?
Tôi gật đầu nói nhỏ:
– Dạ cám ơn cậu, mọi việc đều tốt với tụi con.
Giọng cậu thật ấm, không có chút gây hấn nào làm tôi cũng thấy vui vui.
Mấy ngày sau, tôi khám phá một cách ngạc nhiên là cậu Ba thay đổi khá nhiều, có lẻ do thời gian dài sống ở nước ngoài, cậu không còn những điễm làm tôi bực mình trong quá khứ, cậu không còn kênh kệu, ra vẻ “ta đây”, cậu không còn tánh thích chăm biếm mọi người. Những lúc ngồi xa xa nghe cậu nói chuyện với chồng tôi hay với người thân, tôi thấy càng lúc càng gần gũi hơn với cậu. Có một sức thu hút nào đó kéo tôi gần với cậu. Tôi cố cưỡng lại nhưng cơ thể tôi vẩn cứ nhắc cho tôi cái kỷ niệm tuyệt vời buổi trưa cách đây 9 năm … cơ thể tôi đả nổ tung lên, đầu tôi đả tràn đầy ánh sao lấp lánh. Tôi khổ sở vô cùng như người đang vùng vẩy cố thoát khỏi cái bẩy đang khép lại. Tôi cố ý tránh mặt cậu, cực chẵng đả mới ngồi cùng bàn với cậu trong những bửa ăn, mà tôi cứ kiếm chổ ngồi xa cậu.
Trưa hôm đó, tôi nằm nghỉ trưa. Cả nhà đi vắng, thằng con của tôi thì đang ngũ bên phòng kế cận. Một điệu nhạc vang lên từ bên nhà hàng xóm. Tất cả đều êm ả. Tôi nằm trong giường nhìn ra cửa sổ, nhìn tàn cây xanh phất phơ … Không một tín hiệu báo động, một luồng cảm xúc mạnh mẽ chợt dâng trào trong lồng ngực tôi, tôi cố hết sức để dìm nó xuống nhưng vô vọng! Khi tôi buôn thõng sức đề kháng ra thì hai dòng nước mắt tuôn trào ra, tôi khóc ngon lành … tôi khóc như chưa bao giờ được khóc như vậy, khóc như đứa con nít … tôi úp mặt vào gối mà khóc, khóc cho vơi đi những đè nén, khóc cho tuôn ra cái áp lực trong lòng tôi …
Chợt một bàn tay vuốt nhẹ gò má của tôi. Tôi ngước nhìn lên và qua màn lệ long lanh tôi thấy cậu Ba đang mĩm cười nhìn tôi, cậu đả ngồi bên lề giường từ lúc nào tôi không hay. Tôi hốt hoãng định ngồi dậy nhưng bàn tay cứng rắn của cậu đả ghìm vai tôi một cách cương quyết. Cậu đưa ngón tay trỏ lên ngang miệng như ra dấu cho tôi đừng nói rồi cậu nhẹ nhàng vén áo tôi lên … tôi nhắm mắt lại khi môi của cậu ngậm đầu vú của tôi vào miệng của cậu. Tôi không cầm được tiếng rên chơi vơi khi cậu bắt đầu bú vú tôi. Nhưng phần lý trí của tôi vẩn còn đâu đó, tôi bàng hoàng năn nỉ:
– Không được đâu … không được đâu … cậu tha cho Phượng …
Cậu không trả lời chỉ luồn tay kia vào để bóp vú còn lại của tôi. Tôi run như chiếc lá trước cơn bảo tố. Tôi không kềm chế mình được nửa, trong một trạng thái mê mê tĩnh tĩnh, tôi ưỡng ngực lên để đưa vú vào sâu hơn trong miệng cậu. Tôi bật lên tiếng khóc:
– Cậu ơi, không được đâu … cậu là cậu của Phượng mà …
Cậu ngước nhìn tôi:
– Phượng thương của cậu. Cậu nhớ Phượng từ bao năm nay, cậu về Việt Nam lần này cũng vì nhớ Phượng chịu không được nửa.
Tôi hoa mắt lên, tiếng của cậu nhỏ rọt vào tai tôi:
– Cậu cố đi thật xa để quên Phượng nhưng cậu đả đầu hàng. Cậu nhớ Phượng trong từng tế bào của cậu.
Tôi lại khóc … tôi để cậu hôn lên gương mặt đẫm nước mắt của tôi. Tiếng cậu vang đều bên tai:
– Lần này cậu về là để nhìn lại Phượng, nếu Phượng xua đuỗi cậu thì cậu sẳn sàng ngay lập tức ra đi, không bao giờ trở lại cái nước Việt Nam này …
Cãm xúc đè nén tứ bao lâu nay làm tôi càng khóc tức tửi, giọng cậu khẩn trương:
– Cậu không dám đòi hỏi điều gì hết, cậu chỉ cần nghe một tiếng từ Phượng mà thôi … Cậu bỏ nhà đi từ 9 năm nay, cậu đả trải qua bao cuộc tình phù du chủ ý là để dập tắt tình cãm loạn luân ầm ỉ trong lòng. Nhưng rồi … Phượng ơi, cậu không còn sức lực để chống chọi nửa. Bây giờ chỉ có Phượng mới làm tắt được ngọn lửa nung nấu đó. Cậu van xin Phượng, hảy quyết định giùm cậu!
Tôi nhìn gương mặt cậu lung linh qua màn nước mắt và rồi tôi chợt cãm nhận một sự thật mà tôi dồn nén từ bao lâu nay: tôi đả thương cậu từ lúc nào không biết, từ lúc cậu rờ chim tôi bên bờ đê hay từ trước nửa, tôi cũng không nhớ … Tôi đả cố dấu tình cãm bằng thái độ hằn học, gây gắt nhưng bây giờ được ôm cậu trong vòng tay, tôi thấy chưa bao giờ mình được sung sướng như lúc này. Khám phá ra được điều này làm tôi choáng váng mặt mầy. Tôi cố gắng lắm mới lấp bấp nói được câu nói đang đè nén lòng ngực của tôi:
– Phượng cũng nhớ cậu nhiều lắm …
Cậu sung sướng cuối đầu xuống bú vú tôi. Tôi đưa tay nâng niu gương mặt của cậu, tôi cũng sung sướng ôm đầu của cậu, đưa vú cho cậu bú sây mê. Tay kia của cậu xe bóp đầu vú căn cứng của tôi.
Tiếng mở cửa lộc cộc dưới nhà … cậu lẳng lặng quay về phòng của cậu.