Tôi dòm chả giữ đè hai chưn chị liếm, cạp, bú, chà, day cái lồn làm chị giựt giựt người liên chi. Lắm lúc tôi muốn nhảy ào xuống xáng cho chả mấy cái, thứ người gì mà hổng biết cưng lồn vợ, làm nát bấy vậy thì lấy gì đụ. Nhưng vội nhận ra cái vô duyên tích sự của mình, tẽn tò phải thôi.
Vợ người ta, người ta làm gì chẳng được. Lồn vợ còn nguyên hay bể nát thì mắc mớ gì tới tôi. Họ còn thì họ đụ, lồn rách thì nghỉ chơi, tôi có thế xía vô được đâu mà xót. Thế nhưng tâm lý con trai ai thấy sự bất bằng mà chịu. Tôi thì ước giá gì có ai cho rờ cặp vú hay bợ cái lồn chắc tôi nưng niu, o bế chớ có đâu mà cắn rứt tả tơi như rứa.
Đúng thằng cha này hâm. Vú chị đẹp làm sao mà cắn như gặm xí quách thì còn hình dung, thể thống gì nữa. Nhìn lồn chị quay quả lăn lộn, lông xọp xọp vẫy vùng, tôi thương chị làm sao.
Thế rồi chị hỏi thẳng tôi : hồi hôm tụi tui quậy chắc anh bực hả. Tôi nói mém mém : ờ thì cũng nghe ở dưới này chộn rộn nhưng ai biết mấy người làm chi mà khiếu nại. Chị ngó tôi lom lom như đánh giá coi tôi nói thiệt độ mấy cà ram, rồi bỗng dưng chị thốt : anh cho tui xin lỗi, tại hổng biết có anh ở trển.
Tôi nghe ngọt ngào, tưởng như mình vừa được thưởng một ly sâm bổ lượng giữa trưa hè nóng gắt. Tôi u mê đến đỗi nói năng bậy bạ : lóng rày nắng cực thì ráng chịu vậy, chứ biết than vãn với ai. Chị ngó xửng tôi : nói vậy ở trển nóng lắm hả. Tôi hiểu ra nên quay ngoắt tay lái vả lả : ai nằm mình ên mà hổng nóng hả chị, bởi vậy dù ban đêm hổng có nắng mà cũng cực giàn trời. Chị nói chọc : cực thì ráng đè cho nó chúi xuống, chớ để ngỏng lên chi cho khổ thân.
Nói được câu xỏ xiên đầy ý nhị, chị mỉm mỉm cười, hai môi bo tròn quay, tôi nhớ lúc chị nút con cu tổ chảng của anh, cái miệng cũng tròn queo như vậy nên đáp trả : tay đè mà ăn thua gì, may ra có thứ gì tròn tròn vùi vô mới giữ nó khỏi ngúc ngúc. Chị kêu tá lả : nói tầm xàm, tui nói đứng đắn mà cha lại bẻ cong. Xong chị bỏ đi một nước.
Hồi này chị lên sân phơi hết còn e dè sợ sệt. Có thể chị đã biết rõ tôi cũng là một con người như chị, chứ chẳng phải ma mị hay mặc rô nên yên tâm lên. Có điều chị hết còn nghêu ngao hát như dạo trước. Phơi phóng xong, chị cũng chẳng xuống cầu thang ngay, chị ngồi ra chiếc băng gỗ, dáng rất ung dung tự tại. Có khi chị gọi ghẹo đùa tôi nữa là khác. Chị kêu nhong nhỏng : anh gì ơi, có trong đó không, ra giúp tôi một tay phơi cho nhanh, hoặc là hỏi tôi có bận bịu, nếu không thì ngồi nói vui với chị chốc lát.
Cũng vì đã lâu vắng tiếng hát của chị, tôi đâm nhớ nên mới buột miệng nhắc : sao dạo này chị không hát hỏng cho vui. Chị giật mình nhìn sững tôi trách móc : vậy là cha nội ở đây lâu rồi mà nói dóc là mới dọn tới. Chớ không làm sao biết là tui hát mà hỏi.
Tôi bỗng thấy mình ngu cực kỳ, lỡ trớn rồi thì phải tìm cách nói lái tiếp : thì tui thấy đàn bà con gái ưa hát nên hỏi nhóng đó thôi. Chị chẳng nghe mà còn dồn tôi tới bến : cha xạo hổng có căn cha ơi. Nhận đại cho rồi còn bày đặt nói chẻ hoe lộn xộn. Tôi gãi đầu gãi tai, lí nhí thú thực cho xong.
Chị mới kể lể tâm sự : nói nào ngay tại ở nhà hoài cũng buồn. Tui nói ảnh để đi làm cho bớt rảnh mà ảnh hổng ưng. Ảnh nói đàn bà con gái vô làm chung với mấy ông cố nội, họ lo công việc thì ít mà nói dóc, nói bậy thì nhiều. Mấy mụ nghe riết đâm quen, về nhà nói năng với chồng cũng tục phét hết cỡ.
Tôi cũng vun vào : tui cũng dzậy đó chị. Thà thân tui cực chớ để vợ con đi làm, sao tui ớn là bị mất vợ sớm. Chị cười lí lắc chê : đàn ông mà ích kỷ, bo bo giữ vợ, sợ mất thứ gì sao chớ. Rồi chị chêm vô : tại mấy ông quá lo xa, chớ tụi tui lấy chồng rồi như ma lem hết trọi, đàn ông nào ưa.
Tôi nhân đà nên góp ý vô : chị hổng biết chớ, đàn ông tụi tui ham hố lắm. Mấy bà cứ nghĩ đơn giản vậy mà sụp hầm hồi nào hổng hay. Dưới con mắt tụi tui, bà cô nào cũng mới mẻ và ngon lành hết, phương chi chị có những thứ mà tụi tui hổng có. Chị chụp ngay lời tôi mà bẻ : thì tụi tui cũng thiếu những cái mấy anh có chớ bộ.
Tôi khoái trá cười hì hì làm chị mắc cỡ đỏ rần mặt. Chị gắt gỏng : nói chiện với anh lúc nào cũng bị anh đẩy đưa nghĩ bậy thấy ghét. Tôi trân cổ lên tán : thì chị ngó thử coi tui nói có sai hôn. Miệng nói mà mắt tôi chiếu lia vô ngực chị và cái khoảng lùng nhùng ở giữa háng. Chị biết nên cảnh cáo : con mắt anh bị bịnh nặng rồi, tại ưa dòm những nơi bậy bạ nên lúc nào cũng bị ám ảnh. Tôi nhận lời cự nự ngay mà nói : thì ai biểu trời sanh ra mấy chị đẹp làm chi cho tụi tui chết lên chết xuống.
Chị cầm cái váy vẩy bên này bên kia mà nói như hét : phỉ phui anh nói bá láp. Đừng khen mà làm tui tủi. Tôi chỉ chực cầm lấy bàn tay chị ấp vào chỗ tim để chị nhận ra những nhịp đập thình thình cho biết lòng dạ tui nói thiệt. Nhưng chị có vẻ lảng lảng đi.
Tôi nghĩ phải bạo dạn tỏ lòng ra với chị chớ không chắc hổng còn dịp nào khác. Xoay mãi ý kiến trong đầu, tôi bặm môi nói cho xong : tui nói thiệt, chị có bộ ngực đẹp vô cùng. Làm tôi mỗi lần gặp chị là cuống cuồng lên như gà nghe tiếng diều, tiếng quạ. Chị có vẻ chưng hửng nhìn tôi không chớp. Chị ấp úng một hồi mới thốt ra được tiếng : nói vậy là tui sơ hở để anh nhìn rồi sao. Tôi gật đầu.
Chị trố mắt hỏi dồn : ở đâu. Tôi nói huyên thuyên : ở ngay nơi sân phơi này chớ ở đâu. Mỗi ngày chị lên, tôi đều dòm lén, chị cúi xuống lấy đồ, có gì mà tôi hổng nhìn. Chị trợn tròn nhìn tôi không chớp mắng mỏ : anh thiệt là quá sức, đi nhìn lén phụ nữ, hèn chi cha nói tỉnh bơ như biết tui lâu rồi.
Tôi bợ bợ hai bàn tay, tưng tưng như đang cầm hai cục bột ướm thử coi nặng nhẹ ra sao, đủng đỉnh nói thú tội : tôi thấy hai nắm bột cỡ bi nhiêu chớ hổng nhiều nhưng tôi thấy nó ngon lành lắm. Tui ưa những thứ gọn gàng thon lỏn, chớ không ưng mấy thứ bự xộn dềnh dàng. Nhiều bà nghĩ thích ngực to, chạy đôn chạy đáo đi bơm, nào dè thời gian nó bị “ đề phô “ đẹp chẳng đẹp mà lại ô dề mới nực.
Chị đỏ gay đỏ gắt cả mặt, cả tai như người bị ép uống rượu mạnh. Chị lẩm nhẩm : cha thiệt quá quắt, vậy mà tui tin là cha mới chưn ướt chưn ráo vô thuê chỗ này. Tui dè chừng cha còn biết nhiều thứ nữa mà dấu tui cũng nên.
Chẳng hiểu sao chưn tôi lết lết lại gần chị làm chị hoảng hốt. Tôi phải dừng ngay lại, nói lời thật êm đềm : chị đừng giận, con trai nào chẳng thế. Chị phải hãnh diện có người để tâm nhìn ngắm tới, đừng mặc cảm phí uổng đời sống đi. Chị có đẹp thì người ta mới bu vô, như tô mật có ngọt thì ong, ruồi, bù chét mới kéo nhau đến chớ.