Căn Gác Gỗ

Thấm thoắt đã mấy năm trôi đi. Căn gác gỗ của tôi lúc nào cũng tràn đầy vẻ yêu đời sáng rực. Bao mùa hoa nở rồi tàn, mùa mưa giăng đầy trời rồi quang đãng lại thì đùng cái cảnh chia ly đột ngột xảy ra.

Một bữa, tôi hí hửng về, nghĩ bữa cơm đang chờ ở nhà chị và nghĩ cuộc đụ sau đó mà sướng cách chi, nhưng cửa nhà chị mở toang và mọi thứ trống trơn hết. Tại sao chị đi mà không một lời từ giã, tại sao chia tay mà chẳng chút ngập ngừng. Tôi buồn ngập trời, hẫng đi tựa vừa mất đi vật trân quý.

Tôi cố bò lên căn gác, thả phịch người lên sàn gỗ lịm đi. Nghe cái trống vắng loãng ra thậm tệ. Nhìn vào đâu cũng thấy lơ mơ dáng chị lom khom, đôi vú xệch xạc vểnh cao cho tôi rờ mó. Tôi lại nhận ra cái lồn chị đang ngồi gác chè hẻ trên mồm, vô hình dung tôi mút mút như mút lồn chị ngày trước. Con cu tôi hết dựng dậy nổi, nó cũng điếng đi vì mất mát như tôi.
Thế là tôi bỏ căn gác gỗ mà đi. Trải bao dặm đường vẫn mênh mông không tìm ra hình bóng chị, chị là cánh chim biền biệt phương trời, tôi là kẻ lữ hành suốt đời ôm tim chờ đợi.

Tôi thường đánh lừa mình : ừ, biết đâu một ngày đó lại gặp chị. Chị ơi, chị có biết vậy chăng ?
Hết

Previous page 1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 11 12 13 14 15 16 17 18 19 20 21 22 23 24 25 26 27 28 29 30 31 32 33
Back to top button