Chừng tôi mở mắt dậy thì chị đã mặc lại áo quần. Thì ra tôi mệt quá ngủ lăn, đàn bà chóng hồi sức nên chị dậy lo rửa lồn sạch sẽ và ăn mặc chỉnh tề. Thấy tôi đã tỉnh, chị trêu : tui định vô coi anh thức chưa mà nhắc chừng lo leo lên trển kẻo chả dzìa bắt gặp thì phiền phức. Tôi làm nư nói đại : chả dzìa thì kệ chả dzìa, sợ gì, ai biểu có lồn mà hổng biết đụ, để người khác hớt đi còn kêu réo là sao.
Chị phỉ phui lời tôi : đừng ăn nói tầm xàm, tui là vợ ảnh chứ bộ là vợ anh sao. Tôi nổi xung hét : vợ hay không đếch biết, nhưng tui hỏi ai đụ bà sướng hơn. Chị nghệt mặt ra, phải năn nỉ : thôi mà, tui biết rồi, anh đụ tui sướng hơn chả, nhưng mà ăn vụng phải biết chùi mép, còn về lâu về dài. Rồi chị ỏn ẻn nói : nghe em đi, ngoan, mai lại xuống đụ em nữa. Tôi làm cao chê : lồn đụ hoài cũng nhão, để tui đi kiếm lồn khác đụ đã hơn.
Chị không giận mà còn thách thức : tôi cá cha mà kiếm được cái lồn nào thì tui cho cha đụ dài dài hổng tính tiền. Tôi bắt cười nôn ruột trong khi chị lôi tôi lồm cồm ngồi dậy và đẩy như đẩy thằng khùng thằng điên ra khỏi nhà. Bởi yên chí chỗ này vắng hổng có ai nên tôi cứ để cặc dái lòng thòng mà leo lên căn gác gỗ tôi ở.
Chưa chi đã nghe tiếng lẹt xẹt của xe anh chồng chị về. Tôi nằm dài trên sàn dòm qua khe hở của gỗ. Tôi thấy chị lăng xăng bên anh chồng như người vợ ngoan chờ đón chồng về vậy. Tôi phục sát đất mấy bà, hèn chi đàn ông bị cắm sừng lia chia mà vẫn nghĩ con vợ mình chung tình, chung thủy. Tôi ngán ngẩm hổng hiểu sau này vớ được con bồ liệu nó có như chị hôn.
Anh chồng được chị nắm tay nắm chưn thì mừng tíu ta tíu tít. Chả vồ lấy vợ hun hít tưng bừng, hai tay mò dưới áo mằn mằn cặp vú chị. Tôi nổi nóng muốn xuống gây chuyện, song nghĩ mình vô lý hết sức. Đành ấm ức nằm dòm vợ chồng người ta ôm ấp giỡn nhau. Một lát, anh chồng chợt nổi hứng nên đằn vợ ra trên đùi, tay thọc lia lịa vô quần chị vọc cái lồn xòm xọp. Tôi thấy máu nóng nổi phừng phừng, chỉ muốn hóa ra bàn tay tôi đang mò lồn chị.
Tôi càng tức khí khi thấy chị len lén dòm lên. Chị biết tôi đang rình coi nên tảng lờ nói gì với ảnh. Chỉ thấy anh nhăn mặt và rút rẹt bàn tay ra. Chị vả lả ôm anh nói thì thầm gì đó, mặt anh như con khỉ ăn nhằm ớt. Rồi tôi thấy chị bẹt áo đưa hai vú ra, ý chừng xúi anh rờ đỡ. Anh lừ đừ nhưng thấy hai vú chị rung rinh thì cũng khoắng khoắng cho có. Chị kéo mặt anh ép vô chỗ vú, anh kèo nèo đẩy ra, chị giữ chặt, ảnh chịu thua nên tôi thấy miệng anh há ra ngậm nút oạp oạp. Tự dưng tôi thấy ghét hai người cách gì. Có phải là tôi đang ghen chăng ?
Cơn giận làm tôi mờ cả mắt đến không sao dằn được. Tôi cũng không nhớ đã làm những gì suốt đêm trằn trọc vì cảnh hai vợ chồng chị giỡn hớt, đùa nghịch nhau. Thường tôi vẫn để cửa không khóa, vì nghĩ gia tài có gì ra hồn đâu mà sợ bị trộm, nên chị thong dong muốn ra muốn vào lúc nào cũng dễ dàng. Thế mà sáng sớm chị bò lên, hì hục cạy vặn mãi vẫn trơ trơ không nhúc nhích. Thậm chí, chị gọi oang oang, tôi nghe rõ mồn một mà vẫn tọa thị nằm nghe.
Chị nói, nói nhiều lắm, van vỉ, xin lỗi, xuống nước, tôi cứ ỳ ra một cục. Nói nào ngay tôi cũng xót xa lắm chứ, mấy lần đã định chồm dậy vì không chịu nổi lời òn ỉ nỉ non, nhưng đầu gấu của tôi lại cản ngăn tôi làm việc đó. Cơn nư làm tôi thành tàn nhẫn, chị nói rồi sụt sịt, hỉ mũi rột rột mà tôi vẫn trơ như phỗng đá.
Chị nói thét thì im, chắc là mệt. Tôi nằm lắng nghe không ra một tiếng nào hết. Bên ngoài im ắng quá, dường như chị mòn mỏi đã bỏ đi. Tôi nằm thêm một lúc, lắng nghe, theo dõi rồi mới nhỏm lên. Tôi rề rà làm vệ sinh cá nhân mãi mới ra mở cửa. Tôi hài lòng vì hành động trả thù của mình. Ít ra tôi cũng phải để chị sợ vì quá coi thường tôi, cho dù tôi hết sức vô lý, nhưng khi ghen thì nào ai còn dám nói mình sáng suốt nữa.
Tôi giật mình khi thấy chị ngồi trên cái băng gỗ sứt mẻ. Chẳng có đồ phơi phóng nào cả, mục đích chị lên để vuốt ve, đền đáp tôi. Không dè gặp lúc tôi sửng cồ nên chị bị hẫng. Chị ngồi không nhúc nhích, chẳng rõ có biết tôi đã ra chăng mà hai mắt ủ dột như người bị mất trộm. Tôi cũng làm nư chẳng nói chẳng rằng, lãng đãng ra tựa cái lan can nhìn vào khu rừng trước mặt.
Chị cố ý thở dài cho tôi nghe. Tôi lờ đi như không biết. Chị sột soạt mở tung vạt váy, lí nhí kêu ngứa rân trời. Giá lúc khác tôi đã xun xoe chạy tới ăn có để kiếm cớ sờ soạng, bóp nghịch, nhưng bây giờ tôi để mặc chị tự lo. Chị uốn éo, đưa tay vòng ra sau ót, hất người qua lại, tôi thấy rõ hai vú chị nhún nhảy điên cuồng. Thỉnh thoảng cái váy lại tuột lên cao bày luôn cái húm của chị đen thui một đám.
Vậy mà tôi tỉnh rụi, tôi không dè mình yên hùng quá cỡ. Chị kêu ngứa chán lại ngồi uỵch xuống, hai giò mở tanh banh như để gió lòn vô thổi mát háng. Tôi nhức nhối cả mắt nên cà khịa : mệt thì về dưới mà nằm, ai bắt tội ngồi đó rồi than mỏi. Chị nấc lên tội nghiệp, tôi vẫn cứng ngắc như củi gộc.
Chị lầm bầm gì đó, tôi làm lơ không nghe. Bất ngờ chị vụt đứng lên, cầm lấy đuôi váy giở tốc lên qua đầu, bày nguyên thân mình trần truồng ra cho tôi ngắm. Chị nói leo lẻo : thà ông cắn xé, hốt liệng hết đi, hơn là ông hành tôi khổ sở. Tôi cũng im lừ lừ, chị chạy a đến tôi ôm chầm và giúi giụi hai vú vào người tôi.
Tôi làm cao đẩy chị ra, tay va vào giữa háng, tôi run bằng chết mà cố giữ tỉnh để chị khỏi khinh. Sẵn đà chị chụp lấy bàn tay tôi đặt vào chỗ lồn kẹp chặt lại, không cho tôi rút ra. Mớ lông mềm lạo xạo ở lòng bàn tay và mấy ngón tay, tôi muốn rờ bóp cho đúng ý mà kênh kiệu giả lơ. Chị kẹp đã, lại chùi quẹt cái lồn cho ngón tay tôi đụng vô hai mu và khe nước lấp xấp, tôi phải gắt : bà nứng lồn hả, sao khi không kẹp tay tui bắt móc, nứng thì kêu chả nắc cho, mắc gì ăn vạ tui.
Chị nhìn lên, hai mắt đẫm ướt nước. Chị khóc thực sự, nhỏn nhoẻn nói như con mèo sợ chủ : anh giết tui đi, đừng hành hạ tui nữa. Tui đang muốn chết đây, cuộc đời còn nghĩa lý gì đâu mà anh mắng mỏ tui chớ. Tôi có mòi xúc động nhưng bản tính ngông cuồng nên thêm dầu vô lửa : bà muốn chết thì tự làm đi, sợ à, đừng bắt tui tham dự vô để bị án giết người đền mạng.
Chị liều lĩnh kéo rị tôi đổ phịch xuống sân gỗ. Chị bíu chặt lấy tôi để bàn tay tôi dính cứng lồn chị. Hai vú chị cà đung đưa vào cánh tay làm tôi nhột tê tê. Tôi nghiêm trang mắng : đừng giở trò khỉ ra nữa, cả đêm vần vò với lão, còn chưa đã sao. Chị đau đớn vô ngần, từng lời tôi như mũi dao khoét sâu vào tim chị. Nước mắt càng trào ra thấm đẫm.