Hai chị em đùa nghịch nhau, chừng nghe chuông gõ boong boong, chị dứt khoát ngưng không bú cặc nữa. Chị la : trưa rồi để lo ba hột ăn no rồi bú hay đụ gì lại tiếp tục. Tôi thấy cũng phải nên để chị thả con cặc ra. Thằng nhỏ đang nằm ấm trong miệng chị, giờ thả ra mắt láo liên như thằng ăn cắp, đầu gúc gúc như đang bái tổ sau buổi tập võ.
Chị cười cười chê : sao tía con nó giống nhau hịch. Cha đụ xong ra cũng gật gù, con được bú xong ra cũng gù gật. Và bất kể tôi còn đứng đó, chị nói với con cu tôi : thôi được rồi, khỏi cám ơn gì hết, lần sau có muốn bú ta lại bú cho, quen rồi, hết canh nạnh gì nữa.
Thấy tôi đứng lên định rút đi, chị nói : còn anh ở lại ăn cơm với tui cho dzui, ngủ mẹ ở đây một lát rồi lên trển. Tội gì bò lên đó lại nằm ôm cu buồn thiu lại nhảy xuống nữa. Tôi phì cười về sự sành sõi tâm lý của chị.
Càng về lâu về dài, chị và tôi càng quen dần. Cứ chồng chị vừa đi khỏi là tôi mò xuống. Vừa được vỗ cho ăn, cho nghịch, cho ôm ấp, bú mớm lại còn được đụ chị tưng tưng. Nói nào ngay có lúc cũng thấy đừ, cặc dái rã rời, tay chưn giở muốn hổng nổi, vậy mà vẫn ham. Chị cũng vậy, đụ nhau xong, mồ hôi mồ kê bết bát, tóc tai rã rượi, nhưng chỉ một lát lại tỉnh queo.
Có khi thấy tôi đứ đừ còn chọc nữa chớ. Chị nói : ngó mặt cha như cái bánh bao chiều. Tôi hỏi lại : bánh bao thì lúc nào hổng vậy mà bà bày đặt xí xọn sáng chiều chi hổng biết. Chị nói : cha nghĩ coi ba cái bánh bao bị người ta vọc riết nó nhăn nheo thấy ớn thì cha giờ cũng vậy đó.
Tôi chợt liên tưởng tới cái chuối chiên của chị, bận vô thì nó no nung núc, còn cởi ra liệng ở góc, ngó nó cũng nhăn nheo như cái bánh bao chiều chị nói nên chọc : thì vú mớm bà cũng vậy chớ bộ. Có tui đụng vô thì nó no tròn, còn để lửng thì nó nhão nhe có khác gì đâu. Chị hứ cái rột : nói chiện với cha lãng òm, dzú người ta mà đem so với bánh trái.
Tôi gạt đi : thôi đừng chọc quê nhau nữa, để tui nói chiện đứng đắn cho nghe. Chị nhóng nhóng như chờ đợi. Tôi nói : tui hỏi thiệt nghe, sao mà bà nhiều nước dữ vậy. Tui mới xớ rớ chút đỉnh mà lồn ướt mẹp như tắm, bộ trong người bà có cái rô bi nê nào bị bể hả.
Chị đập vai tôi uỳnh uỳnh : chiện tử tế của cha là dzậy đó hả. Làm người ta nhỏng tai nghe. Rồi chị ngoe nguẩy nói : tui ướt hay khô kệ tía tui, ai ham thì vô ai sợ thì de. Và chưa chi chị lẩm bẩm : đàn ông thiệt kỳ, mò móc tùm lum còn chê khen bậy bạ. Móc hoài hổng chảy nước thì chê lồn khô như con mắm, còn rà rà mà nước nhễu tùm lum thì réo lồn nứng dê kêu. Sao, mấy chả cũng nói được.
Tôi thấy mình có lỗi nên vội lấp liếm : nào tui có chê đâu, trái lại còn “ phái “ dữ tợn, nhưng tò mò muốn biết, hỏi chơi. Chị vẫn còn xụ mặt coi quạu đeo, nên tôi phải bảng lảng tới kế bên nựng vuốt. Chị hất tay tôi ra cho có lệ, chừng thấy tôi đã chụp được hai trái vú măn bóp tà la thì nguôi dần. Chị lầm bầm : đã cho ngậm cho nút, cho bú, cho đụ còn bày đặt chê. Bữa nào tui cho nhịn để cặc ói lên ói xuống mới tởn.
Tôi phải xoa nịnh chị : nói chơi mà dễ giận. Nhưng cái tánh tò mò tôi vẫn hổng buông. Tôi ra sức vò hai cái vú, nặn mỗi cái núm đến rắn cứng lên, thấy chị vươn vai ưỡn ngực ra cho tôi mằn, biết chị sướng nên tôi lặp lại câu hỏi. Cũng phải mấy lần nhỏng nhảnh rồi chị mới nói : tánh tui thường dễ nứng, lồn để không lúc nào cũng lép nhép ướt trơn, huống chi cha vọc vô biểu tui đừng xón khí ra sao nổi.
Và chưa chi chị phê bình luôn : cha mò nào có vừa. Lồn người ta mà cha làm như tháo rửa cống, cha móc, cha nạy, cha bụm, cha đẩy, nói thiệt, lồn tui có làm bằng I nốc cũng mẻ củng bể chớ đừng nói là thịt da. Rồi chị quay qua cật vấn tôi : chớ bộ móc vậy mấy cha mới “ phái “ sao mà cha nào cũng ham móc lồn vậy hả.
Chị nói răng rẳng nghe dễ sợ, như lên án tôi. Và đang từ lối nói đỏng đảnh, chị trở sang nói nhỏ nhẹ phân trần : tui thiệt hết hiểu nổi các cha. Đàn ông mấy anh nhiều khi hỏi dư lãng xẹt, mấy cha rành hết trọi còn bắt bí tụi tui. Cha nào hổng biết phụ nữ có thương mới nứng, mà nứng thì hổng nói mấy cha cũng thấy lồn ướt múp rụp. Để không mà hễ nhớ tới người yêu tự nó cũng rịn nước ra rồi. Còn nói chi cha nào đứng gần tụi tui mà hổng rị mọ.
Chị nói hung quá, làm như trăm tội đều do đàn ông con trai gây nên. Tôi nghe mà xuôi cò, bởi mình có làm chớ hiền hậu gì đâu. Chị lom lom ngó tôi thách thức rồi căn vặn : mà tui nói có trúng hôn, tại ông trời cắc cớ sanh ra tụi tui đã bắt đẹp, còn bày trò cho tụi tui làm duyên làm dáng, đã vậy ổng còn bắt đeo chi hai bịch tòn teng phía trước, đi đâu cũng bày lù lù cả cục, đàn ông thấy muốn đổ ghèn. Lại nữa, ác chi mà ác, đàn bà tụi tui đi dù có giữ khéo tới đâu hai cái vú cứ đánh đù đưa vắt vẻo, trách chi mà mấy tía hổng trợn mắt ra dòm.
Chị còn thở dài than thở : đàn bà chúng tôi có thương mới ướt. Mấy anh biết ráo nạo mà còn hoạnh họe bắt tụi tui phải xác nhận mới tin. Tui hỏi anh nếu hổng thương sao tui để anh tung hoành dữ vậy. Tui có chồng mà vẫn bén hơi anh hoài. Vú tui anh bóp, nặn thiếu điều muốn lòi hột ra, núm vú anh cắn anh nhay muốn bể đầu ráo nạo còn lồn tui anh hun, anh liếm, anh nút, anh thơm, biểu sao nó hổng xón ra chằm chặp. Anh hiểu chừng chừng, còn bày đặt hỏi tới hỏi lui. Hổng thương mà bành lồn cho anh nắc, hổng thương mà dám bú cặc anh, vú tui có nhão cũng bởi tại vừa để chồng lẫn anh cạp. Chả bú một, anh bú mười, chưa chảy dài xuống bụng là còn may.
Tôi xót xa biết bao nên vội bịt miệng hun cứng ngắc hổng cho chị nói nữa. Chị kiễng chưn cao hun trả lại tôi, mình chị dán sát vô, hai vú tầy huầy ịn trên mình tôi. Tôi ôm cứng lấy chị, hun da diết, tay xoa dài trên lưng và lòn xuống xoa đôi mông mềm dịu. Chị đeo theo tôi như con thằn lằn. Tôi miết mải hun chị mềm còn hơn cọng bún, chị hun trả lại tui như con mèo ngoan.
Tôi nút lưỡi chị, day lên môi, thỉnh thoảng lại cắn chị đau điếng. Tôi tuột cái váy chị đang mặc để được thấy chị trần truồng. Chị xần vần như con chó cạnh bên chủ. Tôi tham lam hun, liếm mắt, mũi, vành tai, cổ, gáy, ót và lượn dần xuống vú. Tôi nhẹ nhàng ôm lấy hai cái vú để hun và liếm láp từng cái, rồi lăn chót mũi rê đi rê lại trên hai núm vú sưng tấy. Chị kêu nho nhỏ trong miệng, hai chưn nhịp nhịp như nhảy ba lê.