Tôi hí hửng vì lối ăn nói bạt mạng mà có duyên của chị. Thấy tôi tần ngần, chị hỏi gắt : sao giờ có ưng leo lên bụng tui hay là để tui dẹp tiệm cho rồi. Tôi liến thoắng la : đừng mà và vội co hai giò chị lên gác nơi vai. Chị lại hỏi nhóng : cha còn định bôi phết gì nữa hả, keo dính đầy rồi, thọt đại cây cọ vô mà quết cho xong đi, tui còn xuống lo ba hột cơm để đói.
Tôi nôn dữ chớ bộ, lại thêm móc lồn bóp vú chị đã đời nên con cặc cũng rùng rùng cấn cái. Hổng hiểu sao tôi thấy chắc mẻm sẽ chóng ngã gục trước cửa ải, tôi đâm ra giận mình, hận đời. Có bấy nhiêu mà cũng hổng nên thân, thế nhưng ở đời nào ai học được chữ ngờ. Tôi đâu tưởng chị lại dễ dàng như thế nên đụng được vô vú và lồn thì bóp móc nhuyễn tay, gỡ gạc cho xôm tụ. Bây giờ chị bằng lòng cho nắc tôi nhộn nhạo lên hết trơn rồi, con cu cà xịch cà xạc thiếu điều muốn ọc trước cái lồn ướt mem của chị.
Tôi thấy lấn cấn, hoãn binh bằng cách kéo giò kéo cẳng, hi vọng là thằng em óc óc chút xíu rồi thôi, lúc đó đút đầu vô mà nắc. Ai dè khi co hai giò chị gác lên vai, lồn chị phành ra một đống, hai mu cà nhau làm xón khí nhễu ra, chao ôi con cặc tôi giựt giựt như bị phỏng.
Chị thấy tôi rủn rủn người nên đoán ra. Chị than van : tội chưa, tui đâu dè anh thèm lồn tới vậy. Và chưa chi thấy tôi gúc gúc bụm con cu, chị khuyên lơn : nó nứng quá thì anh cứ cho nó xổ đi. Tôi nán lại thư thả chờ anh có hứng sẽ để anh đụ một cái cho biết mùi đời. Chớ cấm ngặt anh để anh thèm hoài, lỡ bịnh tôi cho anh.
Tôi nghe mà yên tâm nên vụt thả con cu ra, bợ hai giò chị kềm nhìn không chớp vô lồn, thằng em tôi được dịp hung hăng mửa đến mật xanh mật vàng thành tia, thành vòi ớn ợn. Tôi thấy khí bắn phụt phụt như tưới nước, rớt lịch bịch lên bụng, lên ức chị hả hê. Chị trợn mắt nhìn mà cũng rủn run người theo như hòa chung cái nứng đang vỡ òa nơi tôi.
Tôi gúc gúc mãi, con cu gật lia lịa, bọt nhớt xìa đầy mép, cái đầu nấm thập thò dưới lớp da xục xịch coi ghét làm sao. Tôi còn đang hoang mang thì chị bày vẽ : nó đang nứng anh quẹt sơ nó lên mu cho có sự va chạm, để nó bắn tầm bậy lỡ nó tà đầu uổng. Tôi đâu tin là chị kinh nghiệm như vậy nên lầm lì bất như tuân lệnh. Tôi rê cái đầu nấm lên hai mu lồn chị, nghiệm cái mềm mềm cà rà sướng làm sao.
Con cu tôi tưởng ói ra hết mà khi tôi cạ vô lồn nó cũng còn cố ọc ọc ra thêm. Chị nghe đã nên dạng lơi giò ra cho nó kè vô cái lỗ cho sướng. Tôi đè gốc con cu mà chà lết vô khe lồn, nhưng nhột quá các cụ ạ. Chị thấy tôi ké né thì đốc thúc : nó muốn hửi thì đút nó vô cho nó hửi, nhột là vì nó đang nứng mà.
Tui làm theo, con cặc tôi đâm quơ đâm quào vào cửa lồn, choãi nâng cao hai giò chị để cái mông cuốn tròn vành vạnh, tôi giữ nguyên hai chưn chị thì nghe chị hối : còn mại hơi gì nữa, tía. Nhét vô rồi thì nắc đến nắc để đi, nó không cứng nhưng cũng tạo ảo giác là đang đụ. Chút nữa tía nứng thì đụ thiệt sự có sao đâu.
Chèn ơi, sao mà tôi ngu dữ vậy. Để đàn bà chỉ vẽ từng ly từng tí, vậy mà cứ tưởng mình anh hùng. Anh hùng gì mà chưa lọt vô hang đã gục ngoài biên ải. Có lẽ chị biết tôi mặc cảm nên nói vớt cho tôi đỡ mắc cỡ : anh đừng trách mình, con trai nào hổng vậy. Nhá thấy đàn bà ơ hờ ngồi đái để hở lồn ra là muốn ói liền, tại mấy anh thiếu người cho đụ nên sung sức thì gặp nạn thôi. Sau này lấy vợ hay đụ quen thì cha nào cha nấy cù cưa cú cứa bắt mệt.
Và để tôi thấu đáo hơn, chị đem kinh nghiệm sống động ra kể lể : chồng tui cũng vậy, tiếng là có tui mà chả đi đâu vắng mấy ngày, vừa về là hùng hục lôi tôi vô đòi lãnh ráp bên. Chả có làm ăn gì được đâu, con cu mới xỉa xỉa vô đùi, tay còn đang bóp vú thì nghe róc róc, chả la lên bể mẹ con heo dầu. Tui biết là chả mửa mẹ nó rồi, huống chi là mấy anh.
Rồi như sực nhớ ra, chị phê bình thẳng thừng tôi : người ta nằm chèo queo mà còn đái bậy nữa là anh tối nào cũng rình dòm vợ chồng tui, cha chưa bị di tinh là còn phước lớn đó tía. Tôi thẹn quá, mặt đỏ như gà đá. Chị vẫn nằm bày nguyên mâm cả vú cả lồn làm đầu óc tôi chộn rộn lên.
Tôi tiếc rẻ nên không chờ xin ý kiến chị, vói tay lên chụp lấy hai cái vú bóp bèo nhèo. Tôi có cảm tưởng đang nhồi hai cục bột dẻo nên măn mạnh tay bóp nặn liên chi. Chị thấy tôi nho nhoe lăn xe hai vú cũng để mặc cho tôi vọc. Tôi đang ở tư thế quì gối, hai giò chị còn vác trên vai nên khi tôi bóp thì người tôi vắt vẻo mà giò chị cũng lắc lư, cái mông vòng vô vòng ra coi bự xự.
Với thế ngồi nẹp hai chưn chị lên vai, hơi đẩy xô bật gọng về phía trước, tôi vừa nhìn được vòng mông, đít của chị, nguyên cái lồn nổi vun cao, lông xồm xoàm ngành ngạnh, vừa thấy hai cái vú đàn hồi bèn bẹt, ngó xôm tụ làm sao. Bởi vậy tôi cố vói dài tay để nắm gọn cả hai vú mà bóp mà nắn.
Chị thấy tôi hùng hục làm thì thương vì vừa rồi quân ta đã bị thổ tả trước quân địch nên chị làm thinh cho tôi gỡ gạc. Thế nhưng hai giò chị bị bó kẹt nên tôi làm ba trật ba ruột chẳng bóp vú chị được bao nhiêu. Đợi tôi xần vần đá đá chạm vô hai vú một hồi, chị nhỏ nhẹ chỉ vẽ : anh bóp vậy mau mệt lắm. Ngó tướng anh cà xịch cà xạc vất vả như người leo núi khi bụng đói. Để em làm cho anh dễ nắm được vú em, bóp mới đã hơn.
Tôi nghe mà chưng hửng. Sao thứ gì tôi cũng ngu quá cỡ vậy hổng biết. Đi ve gái mà để cô ta chỉ vẽ từng chút một, thiệt ốt dột, mất mặt bầu cua còn gì. Nhưng tôi cũng còn chút thông minh nên cứ vờ như hổng nghe chị nói để kệ coi bà muốn làm gì. Chị thấy tôi làm thinh bèn từ từ nạnh hai giò ra, hai vai tôi được “ giải phóng “ cái rụi, hẳn nhiên hết còn bị “ phỏng giái “ ở dưới.
Chị ráo hoảnh dòm tôi, lấy hai tay bợ dưới khoeo và giữ chặt lấy giò như tay cầm cờ hiệu. Chu choa sao mà ngon lành hết biết. Cả vùng bụng, ngực chị thong dong, hai giò như hai cột buồm mở tréo ngoe hai phía, cái lồn coi càng nực vô biên. Đã vậy gió ở đâu lất phất thổi vô làm lông lồn múa may như tóc rối, chẻ hoe hai cái mu múm múm lượn lờ, cái miệng khe nhấp nhô như nhai bắp rang cốp cốp.
Tôi nhìn hai cái vú không chớp. Chúng ví như hai xệp bánh đập giòn tan, phình phình ra coi đã. Tôi chà hai bàn tay cập rập, chị lấy làm lạ hỏi : cha nội làm gì kỳ cục vậy. Tôi trả lời thản nhiên : người ta trước khi ăn phải xoa tay mới khoái. Chị nẹt : thôi đi tía, bóp thì bóp cho rồi còn tán hươu tán vượn. Cha lúc nào cũng giàu tưởng voi, vú mà ví với bánh này bánh nọ.