Chị có vẻ xót xa, ngơ ngẩn cả người rồi bất đồ nói lãng nhách : tui có gì mà cha khoái bất tử, tội hôn. Tui là đàn bà có chồng, chả đâm thét nhão hết trơn, đẹp đẽ gì đâu mà anh mết chớ.
Tôi đang bực nên nói phẹt ra ý nghĩ : bà thì nói hổng có gì, nhưng con mắt tui thì nhìn bà đẹp hết nước. Vú bà vừa gọn bàn tay tôi, lại dẻo như cục bột, tôi bóp thấy sướng, còn lồn bà thấy chả bú nút mà ham. Bà mà cho tui chắc tui làm còn ngọt hơn chả gấp bội.
Chị có vẻ rúng động vì lời phê phán của tôi, nhưng còn ngờ ngợ nên hỏi lại cho rõ : anh nói thiệt hả. Tôi tán vô : chớ tui nói giả chị thì được cái gì. Một trăm người đàn bà đều nghĩ là có chồng rồi thì mình hết còn đáng giá nữa. Nhưng tui hỏi thiệt chị ra đường có thấy mấy ông chằm vằm nhìn lấm lét theo hôn. Tại chị còn đẹp nên người ta mới ngó. Nói xin lỗi, chị còn ăn mặc hẳn hoi mà họ dòm như muốn xé lột chị ra. Huống gì tui ngày nào cũng thấy chị tô hô, tốc hốc lồn với vú để ra cả lũ, rồi tối nào ảnh cũng đè vật chị ra. Chị có biết lúc ảnh cắn lồn chị, hai chưn chị hươ hươ là lúc tôi bắn tùm lum trên căn gác.
Chị vội nói như hét : thôi, anh đừng kể tội tui nữa. Tại anh muốn dòm, chớ tui có mời chài anh đâu. Còn vợ chồng thì ai hổng vậy. Tôi ghen tị : bởi vậy nên chị mới ơ hờ mà tui thì lính qua lính quính liên tục.
Chị chợt hỏi đâm ngang : vậy anh biểu tui phải làm sao ? Tôi ướm hỏi đại : thì phận chị chị giữ, hỏi han gì tới tui, kệ nó, thèm thét mà hổng được thì thôi sớm chết phứt cho rồi. Chị gạt ngang : hổng được, anh đừng nghĩ quẩn. Tôi đặt câu hỏi ngược lại : chớ chị biểu tui làm sao chừ.
Chị có vẻ lúng túng, nhăn nhăn nhó nhó. Tôi cố tình móc lồn chị, quậy cho chị nứng lên. Chị uốn vặn người rồi thở dài như tỏ vẻ khó nghĩ. Tôi xe núm vú và xọc bàn tay ục ục, chị uốn bật người lên, nguyên cái lồn móc vô tận cùi tay tôi. Chị xàng háng, cái lồn cuốn tròn tròn thiệt đã. Chị hổn hển nói : anh bắt tui suy nghĩ mà anh vọc lồn tui ào ào làm đầu óc tui rối tung lên còn tìm ra ý tứ gì nữa.
Tôi biết nếu buông tay bóp vú và xục lồn ra thì chị sẽ xìu ngay nên giả lơ như không nghe chị nói. Tôi tiếp tục bịn chặt lấy cái lồn và xe lăn núm vú rồi xóc còn hơn xóc lọ, chị giựt đùng đùng, cái lồn vắt va vắt vẻo hệt làm xiếc.
Có lẽ bị tôi làm nứng quá nên chị hớp tớp bật hỏi : vậy tui để anh đụ cho bớt ghiền thì anh chịu hôn. Dù chuẩn bị để nghe những lời này mà tui cũng giật đùng người. Tôi hỏi lại : chị nói gì tui nghe chưa rõ.
Chị nuốt cục nứng nghe cái ực, hai giò miết để lồn được xóc vô sâu, chị lào phào : thấy anh nứng đái bậy, tui sợ anh bị bịnh vì tui nên bằng lòng cho anh đụ đỡ cho nguôi cơn. Có điều cha phải giữ kín chớ chả ghen tệ mạng, chả mà biết tui đưa lồn cho ai cắm thì chắc chả bứt liệng chó nhai mất.
Tôi suýt phì cười, nhưng vẫn hỏi lửng lơ : thôi chị ơi, chị làm bộ vuốt ve tui chớ đời nào chị dám. Chị tròn xoe mắt : bộ anh tưởng tui đem chiện đụ đéo ra để nói chơi hả, tui tội là vì anh mết tui mà xuất tinh ròm ròm, tui sợ vì tui mà anh bịnh hoạn, rồi ai lo săn sóc. Tui để anh đụ là tui làm phước, tui mong anh đụ rồi thì đừng nghĩ vớ vẩn nữa, cho tui yên sống với chồng tui.
Mặt tui lúc này chắc là ngáo lắm vì tui thấy chị nhìn lăm lăm. Chị hỏi một lần nữa : anh chịu chớ. Tui gật đầu cho rồi, còn đụ một lần hay đụ nhiều lần thì sau sẽ tính. Tôi ngưng không vọc lồn chị nữa, nhưng mấy ngón tay thì vẫn chưa rút ra, cả bàn tay đang xe trên vú cũng vậy.
Chị nằm im im rồi hỏi : vậy anh tính chừng nào thì đụ tui xong phứt cho rồi. Tôi hiểu chị nói lảng chớ giờ chị đang nứng lồn dữ tợn, giá tui có hẹn qua lúc khác, chắc chị cũng tìm cách để tui nắc ngay.
Tôi ỡm ờ đặt vấn đề : theo chị thì chừng nào làm được. Chị ra vẻ tính toán rồi phân bua : trước cũng đụ, sau cũng đụ thôi thì ta làm đại liền bây giờ cho rồi. Tôi phì cười, chị nạt : sao anh lại cười. Tôi chống chế : tại thấy chị nói hay ho nên cười chớ sao…
Bỗng dưng thấy tôi choàng dậy, chị hỏi dồn : ủa chớ anh định đi đâu nữa. Tôi nói muốn vô chỗ tôi ở. Chị có vẻ ngạc nhiên : sao kỳ vậy, mặt anh xụ ra, năn nỉ đòi xin bằng được, giờ tui cho thì lại rút êm. Tôi cười giải thích cho chị hiểu : hổng phải tôi chê đâu mà muốn kín đáo phải vô trỏng kìa. Chị ớ ra nói : ờ hén, bị anh làm tui chết lên chết xuống nên đầu óc mụ đi hết trơn.
Tôi cuốn lôi chị nhanh như cắt, chị rỏn theo không quên nhấc cái váy để đừng dính ba thứ nhớt dãi tèm lem nơi bẹn chị. Tôi hấp tấp đẩy chị vô căn gác. Cũng may ban ngày ban mặt, dưới nhà chị lại đóng cửa nên ánh sáng không chiếu ngược lên để thấy những khe hở trong phòng tôi.
Đó là tôi nghĩ vậy chớ lúc này chị còn tỉnh táo gì mà phán xét ba điều ầu ơ ví dầu đó. Chị lo thả phịch cái váy cho rớt xuống sàn để còn kịp nằm phịch ra thụ hưởng cái điều chắc chị cũng đang thích.
Tôi đã nhiều lần nghía trộm thân hình trần truồng của chị mà khi nhìn lại lần nữa cảnh chị tô hô tôi cũng thấy xốn xang. Trong phòng lờ mờ tối mới biết da chị trắng nhễ nhại, chỗ nào trơn thì láng coón còn chỗ nào đen thì ví như ai giện một cục mực Tàu nhanh nhánh lên vậy. Tôi a hèm tấm tắc làm chị phải phán : cha làm như mới thấy tui lần đầu sao mà hít hà dữ vậy. Nãy giờ cha vọc tui thiếu điều muốn rã thành nước mà còn riết róng thấy ghê.
Tôi tán có dây có nhợ : phụ nữ mấy chị đâu có biết mình xinh tới cỡ nào. Chỉ có con mắt phàm phu của đàn ông bọn tôi mới đánh giá đúng sắc đẹp của mấy chị thôi. Từng thời, từng lúc, tụi tui nhìn các chị dưới những lăng kính khác nhau. Cũng thời vú đó, lồn đó nhưng ở mỗi canh nhìn lại khác. Có chỗ hai vú thây lây như quả mướp hương, có chỗ phình phình như cái bánh đúc, có chỗ xôm xôm như cái bánh bao, có chỗ lùm lùm như hai cục bột.
Tôi lại tả tới cái lồn. Chị ngó coi lúc thì nó nở ra như cái bánh bèo đổ chén lớn, lúc thì nó gọn lỏn như cái bánh xèo đổ chén con, lúc thì nó nhớt nhợt như bị đổ mỡ quá tay lại thêm mớ hành, mớ ngò, lúc thì nó héo quay hoéo quắt như hột cau già phơi nắng. Tôi đang ngon trớn định đem hết chưn cẳng ra phê luôn thì chị nạt : vú lồn tui mà anh hình dung toàn thứ bánh này bánh nọ, hèn chị cha nội nào thấy cũng tơm tớp muốn ăn. Mười cha thì hết chín cha rưỡi gục đầu vô đòi cắn, đòi thử. Đúng là đàn bà con gái nợ mấy cha từ lâu kiếp rồi mà.