Cô Năm rụt rè nói nhỏ :
– Thì tui đả thuộc về Mình rồi mà !
Thằng Tâm nắm con cặc rồi đái lên khắp cơ thể của Cô, không chừa một chổ nào. Cô Năm hoãng hốt định ngồi dậy nhưng thằng Tâm ra dấu biểu Cô nằm lại, nên Cô đành nhu mì nằm yên nhắm mắt cho nó đái lên tóc, lên mặt, lên ngực, lên bụng, lên mu lồn, lên hai chân của mình … Xong thằng Tâm mới giải thích :
– Như vậy thì cả người Cô mới thắm nhuần mùi của tui.
Rồi nó cũng bắt Cô phải đái lên người nó để cho có công bằng giữa hai người. Cô Năm ngượng quá, nên tuy ngồi chàng hãng qua người của thằng Tâm nhưng dù cố gắng Cô cũng không đái được. Chỉ khi thấy người tình bực dọc, nhăn mặt thì Cô mới ráng hết sức mà ngập ngừng đái được vài tia lẻ tẻ lên người của thằng Tâm… Thằng Tâm mừng rở cười hì hì :
– Như vậy thì hóa ra tui cũng thuộc về Cô rồi đó !
Rồi nó kéo lồn Cô về miệng nó mà liếm cho sạch.
Cô Năm mở một quán bán chè. Cuộc sống của Cô và Mẹ Cô càng lúc càng ổn định hơn. Một đôi lần Tuấn và thằng Tâm đến thăm Cô. Cô mừng rỡ, đóng cửa tiệm sớm để được về nhà, để được sung sướng chăm sóc chu đáo cho hai người chủ nhân của mình, để được họ đè Cô ra mà chơi Cô đến lúc Cô không còn biết Trời Đất gì nữa !
Chỉ có một lần thằng Tâm đơn độc đến thăm Cô. Cô mừng lắm vì tuy về tuổi tác thì thằng Tâm chỉ là em út của Cô nhưng trong lòng Cô thì nó là người chủ nhân thật sự của Cô. Cách xử sự mạnh bạo và dâm dục của nó làm Cô vửa mắc cỡ vừa nứng lồn không thể tã. Lần đó thằng Tâm bắt Cô phải cạo hết lông lồn của Cô rồi biểu Cô lấy đám lông đó, sắt nhỏ ra rồi bỏ vào chén canh cho nó ăn. Nó nói :
– Như vậy sinh khí của Cô nằm vĩnh viễn trong tui.
Trước khi ra đi, nó cũng cắt một nhúm lông cặc của nó, cột lại rồi nhét trong khe lồn của Cô, bắt Cô phải giữ như vậy vài ba ngày, để lồn Cô không bao giờ quên mùi của nó !
Nhưng rồi sau đó, cả Tuấn và thằng Tâm bặt tin luôn.
Rồi Cô có dịp gặp được một người đàn ông tốt, xin được cưới cô về làm vợ. Có được một gia đình êm ấm, một cuộc sống vật chất tương đối tốt, nhưng Cô Năm không bao giờ quên cái kỷ niệm tuyệt vời với hai người đàn ông lạ mặt. Cái ngày mà Cô bị hãm hiếp, hành hạ thê thảm cũng là cái ngày huy hoàng đánh dấu bước quanh định mạng giúp Cô thăng hoa, đổi đời.
Có những đêm oai bức, Cô không ngũ được thì lại trằn trọc, nhớ quây quắc đến hai người đàn ông đó…Tâm lý đàn bà thật là phức tạp : tuy có người chồng hiền lành, chất phát nhưng Cô chĩ quý mến ông ta mà thôi, sự nhớ nhung thì Cô lại dành cho hai người đàn ông đã biết dùng bạo lực để cưỡng bức Cô, bắt Cô tùng phục họ, ép Cô làm nô lệ tình dục cho họ. Nhất là thằng Tâm. Những đêm đó lồn Cô ướt nhẹp vì nhung nhớ.
Chúng ta hãy trở lại chuyện của con bé My, đứa con gái hàng xóm của thằng Tâm. Thằng Tâm đả tập cho nó biết bú cặc và sau đó thì Tuấn lại chỉ cho nó biết tiếp cận phần nào với tình dục. Lúc đó nó mới được 14 tuổi.
Nhưng thằng Tâm lại bỏ nó mà chạy theo cô Hiền trong khi Tuấn thì lại biệt tăm hơi. Con My vừa háo hức khám phá tình dục nhưng ngay sau đó nó lại bị bỏ rơi. Nó buồn bã bức rức nhưng cũng đành chấp nhận mà thôi vì dù sao nó cũng là con gái, mà con gái thì đâu có được nhiều tự do thoãi mái trong cái xã hội Việt Nam này ?
Nó lại phải trở lại cuộc sống nhàm chán của nó. Sáng chiều cắp xách đến trường rồi tối thì giúp đỡ Mẹ trông coi cái cửa hàng tạp hóa nhỏ xíu trong hẻm. Đôi lúc nó cũng có hỏi Mẹ nó về Ba nhưng Mẹ nó tối xầm mặt mà nói : « Con đừng nhắc đến người đàn ông vô loại đó nữa, hắn đã bỏ đi mất tích khi thấy Mẹ mang bầu. Hắn không xứng đáng làm cha con đâu. Hãy quên người đó đi ! »
Rồi một bữa nọ, con My đi học về thì thấy Mẹ nó ngồi khóc, trong tay cầm một lá thư. Mẹ nó quẹt nước mắt rồi báo cho nó biết là Bà vừa nhận được một lá thư của Cậu Ba, em trai của Bà gởi về từ nước ngoài. Con My sững sờ vì hồi nào giờ nó chưa bao giờ nghe Mẹ nó nhắc đến Cậu Ba !
Mẹ nó mới kể :
– Mẹ chỉ có một em trai là Cậu Ba con, Cậu nhỏ hơn Mẹ hai tuổi. Hai chị em lớn lên, quen sống chung với nhau nên rất khắn khít. Năm Mẹ 22 tuổi thì xẩy ra biến cố 1975. Cậu Ba con bỏ chạy vào Nam, kiếm đường vượt biên. Từ đó hai bên mất tung tích nhau. Mẹ không biết Cậu Ba còn sống hay chết. Rồi hai năm sau thì Mẹ sanh ra con.
Bà ứa nước mắt :
– Không ngờ là 16 năm sau, Cậu lại bắt được liên lạc với Mẹ. Cậu viết thư cho Mẹ báo là Cậu định cư ở Mỹ sau mấy năm lưu lạc ở trại tị nạn bên Mã Lai. Cậu vất vả lắm mới tìm được địa chỉ của mình. Bây giờ Cậu liên lạc được với Mẹ thì mừng quá, đòi gởi tiền dành dụm được từ mấy năm qua về cho Mẹ con mình.
Gương mặt Bà đỏ ửng lên :
– Không ngờ đi bấy lâu mà Cậu Ba con còn nhớ đến Mẹ.
Con My thấy cặp mắt của Mẹ long lanh khác thường, nó ngạc nhiên khi cảm nhận trong ánh mắt vừa có sự vui mừng, vừa có sự oán hờn. Nó tự nghỉ : Mẹ vui khi có tin tức của Cậu thì đúng rồi nhưng sao lại có vẻ oán trách Cậu ?
Nó tò mò hỏi :
– Mà tại sao xưa giờ Mẹ không nói gì hết về Cậu Ba của con. Hôm nay là lần đầu tiên con biết là mình có một người cậu !
Mẹ nó lại đỏ mặt, Bà lúng túng một lúc rồi mới thở dài :
– Tại vì Mẹ giận Cậu con. Khi ra đi Cậu không có một lời từ biệt Mẹ … Mẹ giận nó lắm.
Một dòng nước mắt chảy dài theo gò má của Mẹ nó.
Tối hôm đó, Huyền, Mẹ con My thao thức trằn trọc, ngũ không được. Được tin quá bất ngờ về Hãi làm nàng buồn vui lẫn lộn. Quá khứ chôn vùi từ bấy lâu nay lại ào ạt bùng dậy làm nàng ngỡ ngàng lúng túng.
Huyền ngượng ngùng nhớ lại …
Đúng ra thì Huyền không phải là chị ruột thằng Hãi. Chỉ vì có một ông thầy bói Tử Vi khuyên Ba Mẹ thằng Hãi nên có con nuôi để sau này dễ dàng có con ruột. Vì vậy mà hai Ông Bà đã đi kiếm một đứa cháu gái xa xôi, vừa ra đời mà đã mồ côi cả cha lẫn mẹ, đem về nuôi. Đó là Huyền. Hai Ông Bà coi Huyền như con ruột, mãi sau này hai Ông Bà mới tiết lộ cho nàng biết chuyện kín đó.
Huyền thương yêu Hãi lắm, lúc đó nàng đâu có biết là mình không cùng dòng máu với nó ? Huyền nhớ đến cái đêm đó … lúc thằng Hãi bị sốt khi Ba Mẹ nàng đi xa buôn bán chưa về. Nàng lo lắng vào nằm ngũ chung giường với thằng Hãi. Để rồi nữa đêm chợt nàng tỉnh giấc, để cảm nhận rõ ràng bàn tay của thằng em – lúc đó nó mới 17 tuổi – đang mò mẫn đút dưới áo bà ba của nàng để vuốt ve gò vú của nàng, gò vú trần vì nàng không đeo nịt vú khi ngũ.