Lần này Trung về thăm nhà được hơn một tháng trước khi phải trờ về Úc để làm việc. Chàng không muốn đi chơi đâu, chỉ muốn vui vầy cùng gia đình. Hễ có dịp là chàng đến bên Dì để thăm hỏi, ân cần. Dì cần đi đâu là Trung cũng sốt sắn đưa đón. Dì sung sướng đỏ mặt. Chưa bao giờ trong đời nàng, được có ai săn đón cho mình như vầy làm Dì vui vẻ thích thú như đứa con nít ! Hồi nào giờ chính nàng phải lo phục vụ người khác thì có, chứ nào có ai thèm chăm sóc cho nàng đâu !
Đôi lần Dì mắc cở nói nhỏ vào tai Trung :
– Thôi, đừng lo cho Dì quá, người ta cười cho !
Trung cũng ghé miệng vào tai Dì trả lời :
– Kệ người ta, con thích chăm sóc cho Dì, ai muốn nghỉ sao thì kệ họ.
Dì mỉm cười sung sướng.
Trung lại ân cần chuyện vãn với Dì làm Dì từ từ bớt khép kín. Dì thấy thật gần gủi với đứa cháu của mình. Như tìm được người biết lắng nghe mình, Dì rụt rè chia sẻ những suy tư của mình, những ý tưỡng hồi nào giờ dấu kín trong lòng. Được nói ra những điều đó làm Dì thấy thật thoãi mái. Còn Trung thì chàng khám phá ra một người đàn bà mộc mạc nhưng thật hiền thục, dưới cái vẻ quê mùa, Hạnh là một người đàn bà thật đáng quí, với đầy đủ những giá trị truyền thống của người đàn bà Việt nam.
Thằng Trung về chưa đến 3 tuần mà nó và Dì đã khắn khít lại với nhau như mười mấy năm về trước. Những hiểu lầm, những mâu thuẩn, những rạn nứt giữa hai người như được gôm bẵng đi. Người sung sướng nhất phải nói chính là Dì : sự rạn nứt tình cảm giữa Dì và thằng Trung trong thời gian qua đả làm Dì tổn thương sâu đậm, mặc dù Dì không muốn để lộ ra. Vậy mà bây giờ Dì lại tìm lại được thằng Trung của ngày xưa. Không những vậy, nó còn tỏ vẻ quan tâm hết mức, biết chăm sóc cho Dì, biết lo lắng cho Dì làm Dì thật hả dạ.
Nhưng có một điều là lạ làm Dì bâng khuâng: thằng Trung bây giờ khác quá xa thằng Trung hồi xa xưa làm Dì đôi lúc cứ thấy ngờ ngợ! Dì chưa thật sự đặt nó vào được vị trí của thằng cháu của ngày xưa.
Dì nói nhỏ vào tai nó :
– Được Trung chăm sóc cho Dì, Dì hạnh phúc vô cùng.
Thằng Trung nhìn Dì với một ánh mắt có vẻ khác lạ :
– Tìm lại được Dì, con cũng hạnh phúc lắm. Con không muốn sống xa Dì nữa đâu !
Nghe nó nói mà Dì thấy vừa bồi hồi vừa lo lắng. Dì nói :
– Nhưng rồi trước sau gì thì Trung cũng phải bỏ Dì mà ra đi ?
– Thôi Dì đừng nhắc đến chuyện tương lai. Hảy bằng lòng với hiện tại, và hảy để cho con chăm sóc cho Dì.
Dì gật đầu cười, trong lòng tràn đầy cảm kích. Dì tự nhũ : « chưa bao giờ mình thấy gần gủi ai như với thằng Trung, nó mà đi rồi chắc mình thấy cô đơn lắm ». Rồi một lúc khác, Dì lại thầm nghỉ : « Thằng Trung mang danh là cháu mình nhưng sao mình cứ xem nó như em, như bạn hơn là cháu ? ». Nhưng Dì do dự không dám nói suy tư thầm kín đó cho thằng Trung.
Thấy Dì quá mộc mạc, Trung tận tình chỉ dẩn cho Dì để bù đấp kiến thức cho Dì. Mà từ lúc gặp Trung, Dì mới thấy mình tràn đầy tò mò, háo hức về đủ mọi lảnh vực.
Dì thích hỏi Trung về cuộc sống bên Úc, những khác biệt với cuộc sống tại Việt Nam.
Một lần Trung đưa cho Dì xem một tập chí nước ngoài về du lịch. Dì nhìn một bức ảnh mấy cô gái tóc vàng tắm biển mà không đeo nịt vú. Dì đỏ mặt hỏi :
– Nước ngoài họ tự do quá hén. Đàn bà con gái mà để loài ngực đi tắm.
Rồi Dì trầm trồ :
– Mà ngực tụi họ đẹp ghê !
Trung nhìn Dì cười :
– Con dám chắc là ngực của Dì cũng đẹp lắm, không thua gì đâu.
Dì mắc cở đỏ mặt :
– Trung ăn nói hổn quá, Dì giận rồi đó.
Rồi Dì bỏ đi ra ngoài, Dì làm mặt giận, nhưng trong lòng Dì lại thấy lâng lâng vui.
Một dịp khác, Trung nheo mắt nhìn Dì :
– Dì ăn bận sao quê mùa thiệt, giống như bà già !
– Ừ thì Dì là bà già rồi mà.
– Không đúng đâu, Con nghỉ nếu Dì chăm sóc mình một tí thì Dì sẽ trẻ ra, đẹp ra đó.
– Xí, rõ ràng là chỉ biết nịnh !
Tuy nói vậy chứ Dì cũng chịu nghe theo lời Trung. Chàng dẩn Dì đi làm lại một mái tóc trẻ trung hơn, chàng dẩn Dì đi mua vài bộ quần ao làm tăng vẽ nữ tính của nàng.
Chiều hôm đó, khi Dì bước vào nhà, chính anh rể của nàng còn phải trầm trồ :
– Chà, thật không ngờ ! em vợ anh thật là đẹp. Thật đúng thời điểm để lấy chồng rồi.
Trung ngơ ngác hỏi :
– Ba nói gì vậy ? ai lấy chồng ?
– Thì Dì Tư của con đó chứ ai. Ba Mẹ định kiếm chồng cho Dì con. Mấy ngày nữa đức lang quân tương lai của Dì sẽ ra Phan Rang ra mắt gia đình.
Hạnh bối rối khi bắt gặp ánh mắt tối sầm của Trung quây lại nhìn nàng.
Tối hôm đó, sau bữa cơm, Trung rủ Dì đi dạo ngoài bãi biển …
Cả hai sánh vai nhau mà đi. Sau một lúc, không thấy Trung nói câu nào, Dì mới thúc :
– Tối nay Trung có tâm sự gì mà sao im lặng vậy ?
– Không hiểu sao, khi nghe nói Dì sắp lấy chồng … thì con thấy buồn chứ không vui.
Câu nói của Trung làm Dì chấn động. Dì run run nói nhỏ :
– Trung phải mừng cho Dì chứ !
Trung quây lại nắm tay Dì, kéo Dì đến ngồi tại một ghềnh đá khuất trong một góc vắng :
– Con ở với Dì từ nhỏ nên hiểu Dì lắm, Dì đừng nói dối với con. Con biết Dì không chấp nhận cuộc hôn nhân này.
Bàn tay của Trung xiết nhẹ bàn tay của Dì. Dì gượng nói :
– Trung nói bậy. Dì nhất thiết nghe theo lời của anh Hai và chị Hai.
– Vậy con hỏi : tại sao hồi nẩy khi nghe Ba nói là tuần sau, chồng tương lai của Dì sẽ ra đây thì Dì bỏ vào phòng nằm khóc ?
Dì đưa tay lên định phản đối nhưng Trung lại tiếp tục :
– Dì làm sao mà dấu con được ! thấy Dì trong phòng đi ra mà mắt đỏ hoe là con biết rồi.
Dì ấp úng chưa biết nói gì thì Trung nắm tay Dì mà thành khẩn nói :
– Dì à, con không muốn Dì lấy chồng chút nào. Dì hảy nghe con nói hết cái đả. Từ nhỏ con đả quen lúc nào cũng có Dì kế bên, lo lắng chăm sóc cho con. Dì còn nhớ không, cái chuyện xẩy ra trong sáng hôm đó, trong cái rừng nhản …
Dì đỏ mặt, ú ớ một cách thảm hại. Trung lại tiếp tục :
– Sau lần đó, tự nhiên con thấy gần gủi Dì một cách lạ kỳ, đến nằm mơ cũng thấy Dì. Con vừa mắc cở vừa ngượng ngùng nên cứ tránh mặt Dì. Thật là lạ lùng, lúc đó tuy thấy gần gủi Dì nhưng khi gặp Dì thì con lại không có can đảm đến bên Dì.
Khi đi sang Úc thì do phải hòa nhập vào cuộc sống mới rồi phải học hành nên con quên bẵng Dì. Rồi lại phải đi làm việc … cách đây một năm, khi mọi chuyện ổn định rồi thì một hôm mở cuốn album photos, thấy hình Dì thì tim của con se thắt lại, lòng cứ nao nao. Con biết là hình ảnh của Dì vẫn còn nằm trong lòng của con. Vì vậy con mới có ý định về lại Việt nam.