Hoài bàng hoàng cảm động. Giây phút tuy giản dị đơn sơ nhưng lại làm nàng chấn động. Không ngờ ngày hôm nay nàng lại được sống một tình huống kỳ lạ như vầy, thoát ra ngoài tất cả những khuôn khổ mà nàng từng áp đặt cho cuộc sống của mình. Nếu nàng chấp nhận thì nàng phải từ bỏ thế giới an toàn của quá khứ để bước vào một thế giới hòan toàn mới lạ đối với nàng. Nàng không biết mình có thích nghi được với thế giới mới đó hay không, nhưng tự trong thâm tâm nàng, nàng biết là mình có đủ niềm tin đối với Trung, đối với em gái mình để có can đảm bước vào thế giới mới đó. Nàng biết là tất cả không phải dễ dàng, nàng sẽ gặp nhiều khó khăn bất trắc nhưng nàng biết là mình đi đúng đường.
Giọng Hoài đầy cương quyết khi nàng trả lời Trung :
– Hôm nay là ngày quan trọng nhất trong đời em, em biết mình đã làm đúng. Em thành tâm mong ước được về làm vợ anh. Em nguyện sẽ cố gắng để đem lại hạnh phúc cho anh, và em muốn hòa hợp với em Hạnh, em Thùy để tất cả chúng ta yêu mến nhau, thương yêu nhau suốt đời.
Quây sang Hạnh và Thùy, Hoài tiếp tục :
– Chị là người đến sau, chị mong ước là em Hạnh và em Thùy giúp chị đạt được những gì chị vừa nói để chúng ta có được một gia đình êm ấm.
Hạnh cũng cảm động ứa nước mắt :
– Từ lúc gặp lại chị, em ao ước có được giây phút này, nhưng em không ngờ nó lại đến nhanh như vậy, em từng ao ước chị em mình cùng chăm sóc chung cho anh Trung. Gia đình mình tuy không giống ai nhưng em tin là mình sẽ là một gia đình hạnh phúc. Bây giờ mình phải mỡ một chai champagne để đánh dấu ngày trọng đại này.
Tất cả đều vui mừng vỗ tay. Hạnh nói tiếp :
– Ngày mai em sẽ điện thoại dời ngày đi của Chị Ba vì em muốn là chị Ba và anh Trung phãi lấy được vài ngày để đi hưỡng tuần trăng mật với nhau cho đúng truyền thống.
Tuần trăng mật của Trung và Hoài càng làm cho hai người gắn bó với nhau hơn, Trung có một đức tính là khi chàng sống với một người vợ nào thì chàng toàn tâm toàn ý với người đó làm cho người đó cảm thấy mình độc nhất vô nhị trên thế gian. Còn về phần Hoài thì nàng hạnh phúc tràn trề, nàng vui như một thiếu nữ mới lấy chồng lần đầu, mà thật ra thì cũng tương tự như vậy thôi : cuộc hôn nhân với Peter cũng có tình yêu nhưng là một tình yêu căn cứ trên lý trí, trên phân tích ; còn bây giờ tình yêu giữa Hoài và Trung là tình yêu tự nhiên, tự phát. Hoài nhận ra là mình yêu Trung thật chân thành, thắm thiết. Hình như mỗi tế bào trong cơ thể nàng đều có sự hiện diện của Trung. Về mặt tình dục cũng vậy : Hoài háo hức khám phá một thế giới muôn màu khác xa với tình dục mà nàng được biết và nàng cũng tự nhận là mình như cô công chúa ngũ quên, bây giờ được tiếp cận với tình dục thì mới biết là mình là một phụ nữ có những đòi hỏi tình dục rất cao, mình là một cái núi lữa ầm ỉ sôi sục từ mấy mươi năm nay, bây giờ gặp được người đàn ông biết mỡ tung cánh cửa để cho những sôi sục đó tràn ra bất tận …Bất cứ lúc nào Hoài cũng sẵn sàng để làm tình. Cả cơ thể của nàng tỏa ra mùi hương đặc biệt của nhục dục nồng nàn. Khe lồn của nàng lúc nào cũng ướt đẫm làm nàng phải kín đáo đặt một băng vệ sinh trong quần lót. Nàng đỏ mặt sung sướng kể chuyện đó cho chồng nghe.
Trở về Canada, Hoài đệ đơn từ chức và làm mọi thủ tục để đi đến ly dị dứt khoát với Peter. Hoài bay trở lại Úc, tìm được dể dàng một công việc tương ứng với khả năng của mình trong môi trường Đại Học. Nhưng ngay sau đó nàng phải nghỉ việc vì điều không ngờ đã xẩy ra : Hoài mang thai ở lứa tuổi 45 ! Dù có nhiều rủi ro nhưng Hoài cũng cương quyết giữ lấy bào thai. Cả nhà mừng rỡ o bế Hoài đến khi nàng sanh được một bé trai bụ bẫm.
Mẹ Trung cũng có mặt ở Úc trong thời điểm đó. Bà chỉ biết lắc đầu thở dài, không thể nào ngờ là mình được chứng kiến một tình huống thật lạ đời, khó có thể tưởng tượng được : con trai mình lại lấy hai người Dì của chính nó làm vợ !
Bà chỉ còn biết chấp nhận mà thôi, Bà tự an ủi khi nhìn thấy gia đình đông đủ của Trung đề huề vui vẻ, hạnh phúc, Trung và ba người vợ của nó lúc nào cũng có vẽ thuận hòa còn bọn con nít cháu nội của Bà thì đứa nào đứa nấy cũng dể thương, thông minh, ngoan ngõan. Đó là niềm vui và niềm phấn chấn cho Bà.
Thật thì Mẹ Trung cũng có tâm sự riêng của mình, Bà không dám bày tỏ cho ai, cả cho hai đứa em gái của mình. Bà thấy thật hổ thẹn.
Cách đây hơn một năm sau khi Bà từ Úc trở về Phan Rang thì Bà hòa đồng lại với cuộc sống trầm lặng của một người góa phụ đả trên 60 tuổi.
Lúc ở bên Úc, Hạnh đã thuyết phục được Bà phãi hết sức chăm sóc bề ngoài của mình, nhất là cho những người có tuổi, vì vậy hàng tuần Bà đều đi mỹ viện và fitness. Do đó tuy đã có tuổi nhưng Bà vẫn còn giữ một phong độ khá tốt, thân thể của Bà vẫn còn rắn chắc. Hơn nữa, Bà cũng có một sắc đẹp không đến nỗi tệ nên cái đẹp lão quí phái của Bà bị mấy Bà cùng tuổi trong mỹ viện vừa ca ngợi, vừa ganh tị.
Bà cũng đã được Hạnh chỉ dẫn cho Bà về chuyện thủ dâm. Những lúc hứng tình thì Bà không ngần ngại thủ dâm để thỏa mãn những nhu cầu của thể xác. Hạnh đả dạy cho Bà không còn mặc cảm tội lỗi khi làm chuyện đó. Vì vậy mà Bà cũng tạm chấp nhận cuộc sống đó.
Thật ra thì dù Bà có một tài sản kha khá, tiền bạc không phải là một mối lo cho Bà, nhưng sự sung túc đó không xóa đi được cái nhàm chán của cuộc sống. Vì vậy mà thói quen đi mỹ viện, đi fitness là những giây phút mà Bà rất thích vì đem lại cho Bà sự sôi động tương đối.
Một lần … sau bữa cơm tối, Bà lững thững đi ra bãi biển để dạo mát. Đến một góc khuất thì Bà ngồi xuống cát để nghỉ ngơi một chút trước khi trở về nhà. Màn đêm đã phũ xuống làm Bà thấy thật thoãi mái trong bóng tối mờ mờ.
Từ xa, hai người đàn ông loạng choạng đi về hướng Bà. Họ choàng vai nhau, vừa đi vừa cười. Nghe giọng nói của họ thì cũng biết họ đã hơi sây rượu rồi. Họ còn trẻ, ở vào lứa tuổi 25, 30, ăn bận đàng hoàng, không có vẻ gì là dân chợ búa, tạp nhạp.
Bà cố nép người lại không muốn cho họ nhận ra sự hiện diện của Bà nơi chổ vắng vẻ này nhưng khi đến gần thì hai người thanh niên cũng nhìn thấy Bà. Một người nhìn người kia mà cười :
– Ủa, sao đây cũng có đàn bà phụ nữ vậy hả mầy ?
Người kia trả lời bằng một giọng nhề nhệ :
– Ừ thì chổ công cộng mà, ở đâu lại không có đàn bà ?
– Chắc người này thất tình hay sao mà lại ra đây một mình ?
Người này có vẽ sây hơn người kia, anh ta loạng choạng bước đến phía Bà mà hỏi :
– Em gái nè ! có phải em bị thất tình hay không mà sao ra đây một mình ?
Bà vừa bực vừa buồn cười : mình bằng tuổi Mẹ chúng nó mà chúng nó lại tưởng mình là thiếu nữ hay sao, kêu mình là « em gái » !
Bà làm thinh, không thèm trả lời.
Chàng trai kêu réo :
– À, em gái khi dể tui hay sao mà không thèm trả lời ?
Nói xong, chàng ta nhào đến ôm Bà. Bà thất kinh, đưa tay ra đẩy người con trai rồi Bà đứng dậy định bỏ đi nhưng chàng trai nhoài người ôm hai chân Bà mà kéo làm Bà té xuống cát. Chàng trai trườn lên ôm Bà. Bà bắt đầu sợ, la lên :
– Cậu làm gì vậy ? điên rồi hay sao ?
Chàng trai không nghe cứ ôm Bà chặt cứng, lại đưa một bàn tay mà sớ mó ngực của Bà. Bà đưa tay lên tát thật mạnh vào má của anh ta nhưng anh ta không chịu buông Bà, lại còn kêu bạn :
– Mầy đến giúp tao, con nhỏ này dữ dằn quá, nó còn đánh tao nè.
Chàng trai kia hơi do dự một chút nhưng rồi chàng ta cũng nhào đến phụ lực. Cả hai vật lộn với Bà. Bà làm sao mà chống cự cho xuể với hai người đàn ông trai tráng nên rồi Bà cũng bị đè xuống, không cục cựa được. Bà có la nhưng tiếng la của Bà bị tiếng sóng biển át hết. Lúc đó thì Bà sợ đến mất hồn vía : Nếu hai thằng khùng này nó giựt tiền Bà thì Bà không tiếc nhưng nếu tụi nó giết Bà nơi đây thì biết làm sao ? Bà sợ chết lắm.