Nhìn Hạnh ngồi đó vô tư bẹt hai đùi ra cho mình xem chổ kín của nó, Hoài đỏ mặt vì ngượng ngùng. Nàng trách em gái :
– Em sao tục tiểu quá vậy ! cả trong lời nói lẫn hành động. Phải ý tứ một chút chứ !
Hạnh cải lại :
– Cái đó là tại chồng em đó nhe ! ảnh thích ăn nói không màu mè, thành ra riết em cũng quen. Sau còn thấy là dùng ngôn ngữ « dân dã » cũng có phần thú vị của nó.
Hoài lắc đầu làm Hạnh cố nói thêm :
– Thí dụ : lồn của đàn bà mình thì cứ gọi là lồn đi, chứ dùng những danh từ như « chổ kín, âm hộ, vùng tam giác, cái đó … » có hay ho gì đâu ! em chỉ biết là nói tục làm chồng em thích là đủ cho em rồi. Chị cứ thử đi rồi sẽ thấy em không sai đâu.
Bây giờ đứng đây trước tấm gương nhìn mình, Hoài mỉm cười nhớ đến em gái, nàng cất cao giọng, đủ cho mình nghe :
– Lồn của mình cũng đẹp lắm chứ !
Nàng thấy lòng vui vui vì nói được một chữ tục.
Lần đó, cuộc tắm nước lạnh không đem lại được cho Hoài sự tĩnh tâm như nàng mong muốn nên cả buổi chiều đó, Hoài cứ bức rức, bần thần … Khi thằng Trung đến gõ cửa mời nàng xuống ăn cơm tối thì Hoài phải thu hết can đảm mới miễn cưỡng đi xuống ăn cơm cùng Trung.
Buổi cơm rất khẩn trương đối với Hoài mặc dù Trung hết sức chăm sóc cho nàng làm nàng càng bối rối thêm.
Nhanh chóng Hoài trở về phòng mình rồi bị cơn buồn ngũ ập đến, nàng chui vào giường mà lăn ra ngũ vùi. Nàng có ngờ đâu là trong chén cơm của nàng, Trung đã theo kế hoạch của Hạnh mà bỏ vào chất thuốc ngũ cực mạnh !
Một cảm giác lạ lùng làm Hoài thức tĩnh ! nàng phải bỏ ra gần 5 phút mới nhận thức ra được tình huống mình đang bị áp đặt ! hai cườm tay của nàng bị trói bằng một sợi dây thừng cột vào đầu giường làm nàng phải sải tay ra như bị đóng đinh trên thánh giá, một tắm khăn đen lại bịt hết cặp mắt của nàng !
Hoài thất kinh hồn vía, vừa vùng vẩy, vừa cất tiếng la cầu cứu :
– Help me, please help me !
Một giọng nói dịu dàng vang lên bên tay Hoài, giọng nói của thằng Trung :
– Dì đừng có sợ, có Trung đây.
Hoài khẩn trương :
– Trung đó hả, cởi trói cho Dì. Mau lên.
Giọng Trung vẫn dịu dàng :
– Chính Trung là người đã trói Dì đó, làm sao mà lại cởi trói được !
Hoài giật bắn người lên, lắp bắp :
– Cái gì … cái gì vậy ? bộ Trung điên rồi hay sao ?
– Điên ? nếu gọi điên khi Trung yêu thích thèm muốn Dì thì Trung chịu nhận là mình điên.
Hoài rụng rời :
– Trời ơi, chết rồi !
– Trung thèm muốn Dì mà biết Dì cũng có phần nào ưa thích Trung … có điều Dì quá bảo thủ nên không chịu chấp nhận là mình ưa thích thằng cháu của mình. Vì vậy Trung mới trói Dì để Dì không trốn chạy đâu được.
Hoài mếu máo :
– Không đúng, không đúng … tui không ưa thích Trung.
– Vậy tại sao tối hôm qua, Dì lẻn vào phòng Trung mà nhìn Trung trần truồng ngũ ?
Hoài mắc cở thiếu điều nếu được chui xuống đất mà trốn thì nàng cũng chịu ngay :
– Sao … sao … Trung lại … biết …
– Không quan trọng ! điều quan trọng hơn là Trung rất sung sướng khi biết Dì để ý đến Trung.
Nói xong chàng nhẹ nhàng đưa tay đặt lên một gò vú của Dì. Hoài cả kinh, cố vùng vẩy để thoát khỏi bàn tay tham lam :
– Trung … khốn nạn ! không được xúc phạm tui !
– Khốn nạn thật sao ? Tôi sẻ khốn nạn đến cùng, miễn là được vuốt ve Dì.
Trung mạnh dạn xé cái áo ngũ của Dì, để lộ ra hai cặp vú vung đầy … chàng sung sướng đưa tay xoa bóp chúng. Hoài vẫn cố giẩy dụa nhưng hai tay nàng bị trói thì tất cả chỉ là vô vọng mà thôi, Hoài ứa nước mắt bất lực, vừa lảm nhảm :
– Khốn nạn … khốn nạn …
Trung không thèm trả lời, chàng cuối đầu xuống, ngậm một núm vú vào miệng và bú nhè nhẹ. Hoài rợn người dưới cảm giác : đả lâu lắm rồi, vú nàng chưa được bú như vầy …. Nàng co rúm người lại và hốt hoãng khi cảm nhận là núm vú của mình cương cứng lên. Trung cũng nhận ra điều đó, chàng mỉm cười tiếp tục âu yếm bú vú người Dì của mình. Hoài không còn sức để giẩy dụa nữa, nàng chỉ biết nằm yên mà khóc rấm rứt :
– Trung hiếp đáp tui … tui ghét Trung …
Nhưng gò vú nàng căng lên tối đa, những cú bú nút của Trung làm khơi dậy một luồng cảm khoái cứ lan dần từ gò vú ra khắp cơ thể … Hoài cố chống chọi dẩy dụa trong tuyệt vọng : nàng cắn răng mím môi, cố xua đuổi cái cảm giác mà lý trí của nàng không chịu chấp nhận.
Trung biết là mình không thể đơn thuần cưỡng hiếp người Dì này, chàng muốn chinh phục nàng thật sự. Chàng phải biện luận để phá vỡ những rào cản lý trí của người đàn bà đang bị chàng cưỡng ép. Chàng nhẹ nhàng nói :
– Dì có biết là từ khi gặp Dì lần đầu, tôi không ngớt nghĩ về Dì đó không ? Lần đầu tiên khi tui bắt tay Dì, tui đã bị chấn động không ngờ, như thể bị điện giật …
Dì run lên khi nghe Trung nói lên điều thầm kín này, Dì ấp úng hỏi :
– Thiệt vậy sao ?
– Thiệt hoàn toàn, tui chưa bao giờ gặp người đàn bà nào làm tui có cảm giác hùng mạnh như vậy !
Hoài rúng động khi nhớ lại là lần đầu tiên khi mình bắt tay người đàn ông này mình cũng có cảm giác tương tự. Người nàng hơi dịu lại … thừa cơ, Trung đưa tay kéo tuột quần ngũ xuống để lòi ra cái quần lót dentelle tí xíu. Trung cười :
– Ồ, quần sì-líp của Dì đẹp quá, tưởng Dì không quan tâm đến chuyện duyên dáng làm đẹp, ai ngờ quần sì-líp của Dì sexy quá chừng !
Hoài mắc cở đỏ mặt, cái quần này nàng mới mua tuần trước khi đi shopping với em gái. Em nàng thúc đẩy mãi nàng mới chịu mua, nhưng khi mang quần vào nàng thấy rất thích thú, mặc dù quần nhỏ nên không bao trùm được hết rừng lông lồn của nàng. Hạnh có nói là có dịp nó sẽ tỉa lông cho gọn hơn, nhưng bây giờ thì lông vẫn còn lòi ra hai bên háng. Hoài hổ thẹn, cố kẹp hai đùi lại để che dấu.
Trung trầm trồ :
– Lông Dì nhiều thật, không khác gì lông của vợ tôi. Thiệt là chị nào, em nấy. Hạnh có nói cho Dì biết là tôi rất yêu thích những người phụ nữ cò nhiều lông hay không ?
Hoài mím môi đỏ rần mặt, không biết phải trả lời ra sao. Nhưng cuộc nói chuyện đó đã làm giảm đi đáng kể mức độ khẩn trương của tình huống. Trung đưa tay rờ mu lồn và rừng lông xuyên qua lớp vãi mỏng dính. Hoài đả kiệt sức rồi, nàng chỉ thều thào :
– Trung không được rờ … chổ đó của tui …Dì không chấp nhận chuyện này, Dì không để Trung làm chuyện xấu xa này …nếu không thì Dì … chỉ có nước tự tử chết cho xong.