Nói xong, Hạnh bỏ vào nhà, để Hoài ngoài hiên với trăm ngàn suy nghỉ. Nàng không thể nào tưỡng tượng được chuyện kinh thiên động địa này : em gái nàng không những dám lấy cháu mình làm chồng đàng hoàng mà còn là người tình của một người phụ nữ khác, và cả ba sống chung với nhau một cách đầm ấm dưới một mái nhà !!! Lý trí của Hoài hoàn toàn bị rối tung lên, không giúp nàng được gi trong tình huống cực kỳ ngoại hạng này.
Từ ngoài hiên chìm trong bóng tối, Hoài nhìn vào trong thấy Trung, Hạnh và Thùy vui vẻ với nhau một cách thật hạnh phúc. Trung ôm hai vợ của mình mà nói điều gì đó làm cả ba phá lên cười thật vui. Tự nhiên Hoài thấy ganh tị vô cớ với họ. Nàng chạnh lòng nghỉ đến mình, cứ vùi đầu vào sách vở nên đâu có thời gian mà hưỡng được những cái hạnh phúc giản dị như vầy ? Thật là một thế giới hoàn toàn mới lạ với Hoài. Nàng tự nhũ sẽ ráng tìm hiểu hơn cái thế giới mới đó.
Những ngày sau đó, Hoài cố quên đi cuộc sống củ của mình và hòa đồng vào cái thế giới lạ lẫm của đứa em gái mới gặp lại. Và chính Hoài cũng ngạc nhiên khi thấy mình hòa đồng một cách thật dễ dàng. Chỉ trong vòng vài ngày mà nàng có cảm tưỡng như mình đả từng sống cả đời như vậy rồi. Với Hạnh thì bây giờ cả hai quấn quít với nhau như chưa bao giờ xa cách nhau. Ngay cả với Thùy cũng vậy, nhanh chóng hai người phụ nữ rất tâm đắc với nhau. Hoài thích thú được làm bạn với một người phụ nữ trẻ tuổi hơn mình nhiều và đem lại cho nàng những cái nhìn trẻ trung rất thích thú. Hạnh nói với chị :
– Thì có gì đâu ! Thùy là người gần gũi em thì bắt buộc phải gần gũi với người chị sinh đôi của em chứ ! Ai được em thương yêu thì người đó cũng sẽ được chị thương yêu. Đó là lẻ dỉ nhiên thôi.
Hoài cười xòa, đồng ý nhưng trong thâm tâm nàng vẫn thấy có một ngoại lệ : đó là thằng Trung ! Không hiểu sao, Hoài cảm thấy không được tự nhiên cho lắm với thằng Trung. Ký ức nàng vẫn còn dấu vết của cú điện giật lạ lùng khi bắt tay nó ngày đầu tiên. Hoài cho đó là một tín hiệu xấu, biểu nàng phải thận trọng. Ngay cả cách xưng hô giữa họ cũng không được thoãi mái cho lắm. Nhất là phần nàng : nàng vẫn ngượng ngùng khi phải xưng Dì với người đàn ông đó, và nàng càng bối rối hơn khi thằng Trung cứ xưng Con ngọt xớt với nàng. Có lẽ trong thâm tâm nàng, Hoài vẫn chưa xem thằng Trung là cháu của mình, nó vẫn là một người đàn ông có sức gợi cảm làm nàng lo lắng.
May cho Hoài là Hạnh tinh ý hiểu được tâm trạng chị mình nên trong một bữa cơm, Hạnh vừa cười vừa nói với chồng :
– Anh nè, anh đừng xưng Con với chị em nữa, làm chỉ có mặc cảm mình già khụ. Thôi anh phải thay đổi cách xưng hô với chỉ. Xưng « Trung » hay xưng « tôi » đi cho chỉ nhờ !
Nhờ thay đổi cách xưng hô nên từ đó Hoài thấy bớt ngượng ngùng hơn nhiều khi nói chuyện với thằng Trung. Nhưng dù sao thì nàng vẫn không được mấy tự nhiên trước mặt chàng.
Chỉ còn ba bốn ngày nữa là Hòai phải bay trở về Canada nên hai chị em lại càng khắn khít với nhau hơn. Biết gần đến ngày chia tay, họ lại còn cố tìm mọi cơ hội để hàn huyên tâm sự với nhau về đủ mọi vấn đề, cả những vấn đề nhạy cảm về tình dục.
Hạnh hỏi chị mình :
– Hỏi thiệt chị nhe ! chị có thích thủ dâm không ?
Hoài đỏ mặt mắc cở nhưng từ lúc gặp lại em gái, nàng đả bỏ được rất nhiều rào cản tâm lý, nên dù ngượng ngùng nhưng nàng cũng gắn gượng trả lời :
– Chị … thật sự mà nói thì … chị không biết thủ dâm.
– Trời ơi ! chị có giỡn với em không đó ?
– Đã nói … là cuộc sống của chị chỉ quanh quẩn trong chuyện học hành, sách vở … chị không quan tâm đến chuyện tình dục …
– Thiệt là … Chị Hai đã khù khờ rồi mà Chị lại càng bết bát đến mức không thể tưởng được !
– Mà thôi, chị cũng không thấy cần thiết gì cái chuyện thủ dâm …
– Thôi cũng được, sau này, nếu chị có nhu cầu thì nói với em. Em bực ghê, thế nào em cũng có dịp dạy cho chị món thủ dâm !
Hòai do dự một lúc nhưng tính tò mò của nàng quá mạnh nên cuối cùng Hoài cũng hỏi em gái :
– Nè, chị tò mò quá, muốn hỏi em một chuyện nhưng thấy ngượng quá, lại sợ em cười.
– Chị đừng e ngại … chị em mình mà !
– Vậy thì … với thằng Trung, … em … thích nhất cái gì, khi làm tình với nó ?
– Trời ơi, có cái đó mà chị lại sợ em cười hay sao ? Chị em mình bây giờ đâu có gì mà lại không chia sẻ với nhau được ? Chị hỏi, em sẵn sàng trả lời. Khi em chăn gối với chồng thì món gì em cũng ưa vì chúng em rất mạnh về tình dục em mà lại rất thông thoáng tự nhiên … nhưng nếu hỏi, em ưa thích trò chơi nào nhất thì phải nói là trò bú cái của quý của chồng.
Hoài đỏ mặt :
– Em làm … chuyện đó thiệt sao ?
– Chị ngạc nhiên ? Bộ chị chưa bao giờ làm trò đó với đàn ông sao ?
– Chị nói em đừng cười. Chị chỉ biết có anh Peter mà thôi, mà ảnh thì … rốt cuộc chị cũng khù khờ lắm trong chuyện tình dục, chỉ biết mấy món cổ điển mà thôi. Còn cái trò … bú cái đó thì chị không biết.
– Trời ơi, cái món hay ho nhất mà chị lại mù tịt ! trước khi chết thì chị cũng phải thử một lần cho biết đi chứ !
Hoài cúi đầu không trả lời.
Hạnh nắm tay chị mình mà cười :
– Thôi nè, em dạy cho chị phần kỷ thuật nhe. Chị chờ em một chút…
Nàng chạy về phòng rồi đem ra đưa cho chị mỉnh xem một con cu giã với kích thước vừa phải.
Hòai ngượng ngùng đưa tay ra cầm lấy :
– Ồ họ làm bằng chất gì sao mà giống như thiệt vậy ta ! cũng màu da thịt, cũng mềm mềm cứng cứng … giống y chang.
– Nè, chất liệu này mới có, nên rất giống « bản chính ». Chị ngồi nhìn em chỉ cho chị cách bú nhe.
Tối hôm đó, Hạnh đả tận tụy chỉ dẩn cho chị Ba mình cách bú cặc. Sau đó Hạnh biểu Hòai nằm xuống nhắm mắt rồi ngậm con cu giã để thực tập. Lúc đầu còn vụng về nhưng qua một khoãng thời gian ngắn thì Hòai bắt đầu tiếp thu được cách làm và bú một cách thích thú. Mặt Hòai đỏ hồng, mắt lim dim …
Hạnh nheo mắt nhìn Chị :
– Nè, sao ? chị có thấy thích thú không ?
Hoài ngượng ngùng gật đầu…Hạnh cười nhỏ :
– Bây giờ chỉ cần tìm ra một con cu thật sự để cho chị xài …
– Bậy nè, làm như chỉ búng tay là có cái đó ngay ! Mà chị cũng ớn lắm, chị không muốn phải đi thêm một bước mà lấy chồng một lần nữa đâu !
– Ai biểu chị lấy chồng lần nữa hồi nào ?
– Thì lấy chồng mới có dịp thực tập cái trò em vừa chỉ cho chị chứ ?
– Bộ chị cần phải lấy chồng mới được bú cái của đó của người đàn ông sao ? Rõ ràng là chị quê mùa không thể tưởng tượng được ! Chị kiếm thiếu gì mấy đứa con trai sẵn sàng phục vụ cho chị !
– Chị công nhận là chị hủ lậu nhưng chị cũng biết mình không làm được những gì mà chị nghỉ trái lương tâm, mà chuyện trả tiền cho trai nó phục vụ mình thì chị quyết không bao giờ.
– Chị đừng giận em nhe, em chỉ chọc ghẹo chị thôi mà.
Khuya hôm sau, Hạnh kéo chị ra chổ vắng mà thì thầm một cách bí mật :
– Em tìm ra cho chị rồi.
– Ủa, em nói gì vậy chị không hiểu. Tìm ra cái gì ?
Dì dậm chân :
– Chị sao chậm chạp vậy ? thì hôm qua mình nói chuyện kiếm cho chị một cơ hội để chị nhìn bú cu đàn ông một lần cho biết. Quên rồi sao ?
Hòai bối rối :
– Em nói thiệt sao ? em làm chị thấy lo lắng quá đi. Thôi hay là … quên chuyện đó đi ! Chị thấy mình chưa sẵn sàng chút nào …
– Không được, em không cho chị lùi bước đâu. Chưa chi mà đả tá hỏa lên rồi. Hảy nghe em nói đả !
Hạnh đưa tay nắm tay chị một cách cương quyết :
– Chị đi theo em …
Hoài tất tả chạy theo em :
– Đi đâu vậy ?