Hoài lắc đầu :
– Lý trí phải hướng dẫn em chứ ! lý trí lúc nào cũng mạnh hơn con tim, hơn thể xác !
– Em biết … nhưng em không phải là người của lý trí !
Cả hai im lặng một lúc lâu đến khi Hạnh nhỏ nhẹ nói tiếp :
– Em phải nói là em rất sung sướng để cho anh Trung chinh phục được em. Em rất hạnh phúc. Ảnh là chồng em chứ không phải là cháu của em.
Hoài bực dọc nói :
– Chị không thể hiểu được !
Hạnh lại nhỏ nhẹ nói tiếp :
– Chị không hiểu hay chị không chịu hiểu ? có lẽ vì chị là người trí thức, lúc nào cũng lấy lý trí làm chuẩn nên chị không chịu hiểu con tim của mình đó thôi.
– Sao em lại nói vậy ?
– Vì chị là chị sinh đôi của em, chị không thể nào khác em cho được. Dù trong sự nghiệp của chị, lý trí đã được đẩy lên hàng đầu nhưng em tin là con người thật của chị không phải vậy.
– Nghĩa là sao ?
– Nghĩa là khi chị gặp một tình cảnh như em thì cuối cùng chị cũng sẽ hành động như em mà thôi.
– Em nói vậy mà nói được sao ? chị không tin.
– Tin hay không là quyền của chị, nhưng chị là chị sinh đôi của em nên em quả quyết là em hiểu chị như hiểu chính em. Có điều là chị dùng lý trí nhiều quá nên chị bị tách rời khỏi con người thật của chị đó thôi. Chị có là giảng viên Đại Học chăng nữa nhưng em cho chị là một người phụ nữ giống em, nghĩa là một người phụ nữ có những đòi hỏi của con tim và của thể xác rất cao.
Hoài im lặng không biết phải trả lời ra sao. Nhưng những câu nói của em gái làm nàng bối rối. Có thật như vậy hay không ? Nàng vẫn thường tự hào mình mạnh vì mình dùng lý trí để giải quyết mọi việc mà ! ngay như trong chuyện gia đạo của nàng, khi thấy vợ chồng không còn bao nhiêu tình cảm với nhau thì nàng đã dám đề nghị ly thân với chồng và chồng nàng cũng đồng ý. Còn khi em gái nàng nói về những đòi hỏi của thể xác thì nàng dám quả quyết là nàng không giống em gái vì nàng chưa bao giờ thấy mình bị chi phối bởi những đòi hỏi đó. Ngay như với vợ chồng nàng, cả hai đều không mấy quan tâm đến tình dục, cả hai có khuynh hướng xem tình dục chỉ như là chuyện bắt buộc phải có, như ăn, như uống mà thôi. Có khi cả tuần, cả tháng hai vợ chồng nàng không hề làm tình với nhau và cả hai không thấy thiếu thốn chút nào.
Bây giờ đứa em gái sinh đôi lại dám quả quyết là đó chỉ là « bề mặt » mà thôi, chứ bản chất của nàng không phải là vậy làm Hoài vừa bỡ ngỡ vừa bực dọc. Hoài quyết định không thèm cãi lộn với em gái về đề tài này nữa. Nàng quây sang đề tài khác :
– Chị không hiểu được em khi em có người chồng trẻ hơn em đến mười tuổi, em không thấy kỳ cục hay sao ? không sợ người ngoài dị nghị hay sao ?
Hạnh phá lên cười :
– Chị làm em tức cười quá đi ! Chị ở phương Tây cả mấy chục năm mà còn giữ quan niệm cổ hữu đó sao ? Bao nhiêu người đàn bà có chồng, có người tình trẻ hơn họ là điều quá tự nhiên ! Tại sao đàn ông lấy vợ trẻ thì thiên hạ suýt xoa khen mà đàn bà lại không có cái quyền đó chứ ? Phần em thì em rất hãnh diện có người chồng trẻ, em hãnh diện vì điều đó chứng tỏ là em có sức quyến rũ rất cao … hơn nữa …
Hạnh bỏ lửng câu nói làm Hoài tò mò :
– Hơn nữa gì ?
Hạnh nheo mắt như muốn trêu chọc chị mình :
– Hơn nữa, em cần có người chồng trẻ, sung sức để phục vụ cho những đòi hỏi thể xác rất cao của em.
Hoài há hốc miệng, không biết trả lời làm sao.
Hạnh càng cười lớn hơn khi nhìn chị mình ngẩn ngơ … sau một lúc, nàng nghiêm nghị nói :
– Chị đến từ xa gặp em để phê bình em hay sao ? mà chị hoàn toàn không biết cuộc sống của em, chị cũng chưa gặp mặt chồng em lần nào. Em mong muốn chị đến ở với gia đình em một thời gian để tìm hiểu rồi sau đó chị mới có đủ thông tin mà phê bình em chứ ? Chị đồng ý không ? Đó mới là phương cách của người dùng lý trí chứ !
Hoài đành cười xòa :
– Em nói hoàn toàn có lý, chị xin lỗi em vì quá hấp tấp. Chị không có quyền phê phán gì em hết. Em có cuộc sống của em, dù có khác xa cuộc sống của chị thì chị cũng phải chấp nhận mà thôi. Cho chị xin lỗi nhe !
– Vậy mới là chị của em chứ ! Vậy chị chịu về ở với tụi em đến ngày chị trở về Canada nhe ?
– Có điều chị phân vân là gặp … chồng của em, chị phải xưng hô ra sao đây ?
– Thì có gì đâu : ảnh là cháu của chị thì chị xưng hô Dì-Cháu với ảnh là hợp lý nhất. Còn chuyện em với ảnh là vợ chồng thì đâu có ăn thua gì với chị.
Hoài nhớ mãi giây phút gặp mặt thằng Trung. Đứng trước mặt nàng là một người đàn ông thật đẹp trai, lịch lãm với một nụ cười chào đón thật vồn vã làm nàng tự nhiên thấy bối rối lạ lùng. Nàng thầm nghỉ : ủa đây là cháu của mình đó sao ? người này thật là có một cái gì đó rất gợi cảm, hèn chi em gái mình bị quyến rũ cũng là dể hiểu mà thôi !
Trung chào đón :
– Dạ, con xin chào Dì Ba. Con là Trung đây.
Hoài hơi ngượng khi người đàn ông xưng hô ngọt xớt Dì – Con với nàng. Nàng hơi lúng túng khi trả lời :
– Ờ, Trung đó hả ? Tôi … Dì …
Trung đưa tay ra một cách rất Tây phương làm Hoài cũng tự động đưa tay ra bắt tay chàng. Nhưng một sự kiện bất ngờ làm nàng rút tay nhanh lại : vừa chạm vào tay của Trung là Hoài như bị điện giật làm người nàng bấn loạn lên. Chưa bao giờ nàng có cảm nhận lạ lùng như vậy. Trung hốt hoãng :
– Ủa, có gì vậy hả Dì Ba ?
Hoài lắp bắp :
– Không có gì … chắc bị mệt vì sai múi giờ …
Hạnh sốt sắn :
– Đúng rồi đó, chị đứng ngoài sân bị nắng, không tốt đâu. Thôi vào nhà nằm nghỉ một chút rồi hảy tính sau.
Vào giường nằm nghỉ, Hoài không khỏi phân vân vì những gì vừa xẩy ra hồi nẩy. Tự nhiên nàng thấy lo lo một cách vô cớ.
Những lo lắng đó nhanh chóng tan biến trong bữa ăn tối với cả nhà. Hoài sung sướng được hưỡng một không khí gia đình vui nhộn mà từ lâu nàng không được biết. Ba đứa nhỏ chạy lăng xăng cười đùa trong khi Trung vừa giúp làm đồ ăn vừa âu yếm chọc ghẹo Hạnh và Thùy. Hoài kín đáo thấy Trung đưa tay rờ mông đít của Hạnh và Thùy, nàng chưa biết hết mọi chuyện nên kiếm cớ kéo Hạnh ra riêng mà hỏi :
– Em nè, cô gái tên là Thùy mà em giới thiệu cho chị đó … cô ta là ai vậy ?
Hạnh cười khúc khích :
– Em sẽ có dịp nói rỏ tình tiết cho chị nghe. Thùy là vợ bé của anh Trung em đó, mà vừa là người tình của em.
Hoài chóang váng, ngồi phịch xuống cái ghế gần đó, nàng ấp úng :
– Em … em … nói gì vậy ?
– Để lúc khác em nói hết cho mà. Bây giờ em phải dọn bàn ăn.