Được hưởng tình dục sáng lạng, con Thùy mất đi nét quê mùa mà trở nên một người phụ nữ thành thị duyên dáng, đầy tự tin. Dì rất hài lòng nên càng giúp điều kiện cho nó có thêm kiến thức để giúp Dì quản lý những công việc kinh doanh.
Tưỡng đâu cuộc đời của Dì sẽ tiếp tục được hài hòa nhưng khi con bé Trang, con của Dì mới được 3 tuổi thì đại họa xẩy đến trong gia đình : ông Tấn chồng Dì bị tai nạn lưu thông chết bất đắc kỳ tử.
Tuy không yêu chồng nhưng Dì rất có tình nghĩa với ông Tấn, Dì cảm kích người đàn ông đả cho Dì cơ hội sống một cuộc sống đầy ý nghĩa. Mất ông Dì rất đau buồn.
Cái chết của ông cũng là một mất mác lớn về phương diện kinh tế cho Dì, những hoạt động kinh doanh đem lại sự sung túc khá giả đều do ông Tấn nắm giữ. Dì không có đủ kinh nghiệm và mối giao lưu trong ngành để tiếp tục công việc đó. Vì vậy Dì quyết định bán hết những hoạt động đó cho một đối tác cạnh tranh.
Hay được tin, Trung bắt liên lạc lại với Dì. Chàng khẩn khoãn năn nỉ Dì chấp nhận qua Úc để làm lại một cuộc sống mới. Dì suy nghỉ cả đêm nhưng rồi Dì cũng đồng ý. Dì bán hết tất cả tài sản rồi dắt con bay qua Úc dưới sự bảo lãnh của Trung.
Trước khi đi Dì cũng chu toàn cho con Thùy để nó có được một cuộc sống ổn định. Dì hứa sẽ mau chóng liên lạc lại với nó. Con Thùy khóc sướt mướt.
Trung và Dì gặp lại nhau mừng mừng tủi tủi sau 4 năm xa cách. Dì mừng vui thấy Trung vẫn giữ lời thề không chịu lập gia đình. Mau chóng tình xưa nghĩa củ đã thúc đẩy họ đến với nhau một lần nữa nhất là nơi xứ lạ không có áp lực xã hội hay của gia đình đè lên họ.
Cuộc sống chung của họ thật là hạnh phúc. Rồi Trung mong muốn được chính thức cưới Dì về làm vợ. Dì cảm động ứa nước mắt chấp nhận.
Dì kín đáo trở về Việt Nam làm hồ sơ hôn nhân rồi trở về Úc làm thủ tục kết hôn với Trung. Trên mặt giấy tờ, không có gì cấm cản hai người trở thành vợ chồng, sự cách biệt tuổi tác không phải là một rào cản pháp lý. Còn chuyện là họ có quan hệ Dì – Cháu với nhau thì đâu có thể hiện trong hồ sơ ?
Ngày họ chính thức trở thành vợ chồng, Trung mừng rỡ nói :
– Đó em thấy không, ông Trời cũng thương mình, qua bao nhiêu thăng trầm, bây giờ em có muốn trốn anh cũng không được. Từ đây em đã mắc bẫy anh rồi. Em là người vợ thương yêu của anh.
Dì cũng cảm động :
– Thật không ngờ. Lúc đầu khi em cảm thấy rung động trước tình cảm của anh thì mình có vai Dì Cháu với nhau, em đau lòng lắm vì nghỉ mối tình này chỉ có thể đi vào ngỏ cụt. Vậy mà, cũng như anh nói, qua bao nhiêu thăng trầm, bây giờ mình lại được thành vợ chồng chính thức với nhau. Thật là không ngờ !
Dì xúc động nói tiếp :
– Em tin chắc là trong chuyện này, Mẹ em đả phò hộ em. Em chưa nói cho anh biết : bữa tối sau khi mình vào chùa xin phép Mẹ của em để được thành thân với anh thì tối hôm đó, em nằm mơ thấy Mẹ nhìn em mà cười thật hiền lành …
Nói đến đây Dì không cầm được nước mắt.
– Anh à, em nghỉ mình phải kiếm một cái chùa ở đây và xin được đem hình của Ba Mẹ em vào đó mà thờ. Chứ ở Việt Nam xa quá. Em muốn được thờ phụng Ba Mẹ đều đặn. Mình có được ngày nay chắc chắn là có ơn trên che chở, phò hộ. Nhe anh !
Dì lấy tiền sẵn có mà đầu tư vào chuyện buôn bán để có công việc ổn định. Dì không muốn bị tùy thuộc hoàn toàn vào Trung. Dì lại nói hết cho Trung nghe về chuyện con Thùy. Trung rất thoáng trong vấn đề đó nên đề nghị hai vợ chồng nên bảo lãnh cho con Thùy sang Úc, nếu nó muốn, để Dì và nó được đoàn tụ.
Lẻ dĩ nhiên là con Thùy mừng rỡ chấp nhận. Từ lúc Dì ra đi thì nó héo hắt dần, Dì là nguồn sống của nó. Khi Dì ra đi thì sự sống cũng theo Dì mà rút khỏi nó.
Lúc nó mới sang Úc thì Dì kiếm cho con Thùy một căn hộ riêng, Dì cho nó trợ giúp Dì trong công việc. Dì chia sẻ thời gian của mình giữa chồng con và người tình. Nhưng rồi Trung thuyết phục được cả hai về chung sống trong căn nhà lớn của hai vợ chồng. Cuộc sống tay ba rất tốt đẹp, không có vấn đề gì. Sau đó chính Dì đả thuyết phục được Trung nên lấy con Thùy làm vợ lẽ để mọi chuyện được danh chính ngôn thuận hơn.
Phần con Thùy thì nó bàng hoàng không ngờ Dì lại đề nghị với nó một chuyện quá sức tưởng tượng của nó như vậy ! Tuy nó quen tùng phục Dì, lúc nào cũng sẵn sàng nghe theo lời của Dì, nhưng chuyện lấy chồng là một chuyện trọng đại mà nó nghỉ sẽ không bao giờ xẩy đến cho nó vì nó đã từng thề không bao giờ để mắt đến một người đàn ông nữa. Nó khóc lóc năn nỉ Dì nhưng trước thái độ cương quyết của Dì, nó đành phải cam tâm chấp nhận. Con Thùy cố tự động viên mình khi thầm nghỉ là từ lúc sống chung dưới một mái nhà với Trung thì Thùy cũng đả thấy Trung là một người đàn ông rất đàng hoàng chính trực, không giống những hạng đàn ông bần tiện mà nó đã gặp phải. Nhưng thành kiến và mặc cảm đối với đàn ông vẩn còn mãnh liệt làm con Thùy lo lắng buồn rầu. Nhưng nó là một đứa bơ vơ nơi xứ người, không nơi nương tựa thì nó đâu có sự lựa chọn nào ! Dù Dì ôm ấp, cưng chìu nó hết mức để trấn an nó, nhưng con Thùy vẫn không yên tâm chút nào.
Khi Trung và con Thùy chịu rồi thì Dì tổ chức một buỗi nghi lễ đơn giản nhưng rất nghiêm trang để Trung và con Thùy thành thân với nhau. Pháp luật không cho phép người đàn ông có hai vợ, nhưng pháp luật cũng không cấm cản người đàn ông sống với hai người đàn bà.
Làm lễ xong, Dì cho phép Trung và con Thùy lấy xe đi hưởng tuần trăng mật theo đúng truyền thống.
Đêm tân hôn con Thùy còn đầy lo lắng mặc cảm, nhưng nhanh chóng Trung đã biết trấn an vợ mới của mình. Chàng rất tự nhiên, không hấp tấp. Chàng dẫn con Thùy đi ăn tối trong một tiệm ăn sang trọng làm con Thùy trố mắt thích thú rồi sau đó hai người đi chơi bowling, một môn giải trí mới lạ đối với con Thùy. Nó háo hức tập chơi và cách đùa giỡn khôi hài của Trung trong suốt buổi tối đả làm cho nó vui nhộn cười ngặc nghẹo.
Đêm đó chàng chỉ ôm con Thùy một cách nhẹ nhàng trong vòng tay của mình để ngũ.
Sáng hôm sau, khi con Thùy thức dậy, thì nó thấy mình nằm trong vòng tay của Trung, mùi đàn ông xông lên mũi nó thật dễ chịu. Nó rón rén nhìn sang thì thấy Trung đang ngũ sây … lần đầu tiên nó có cơ hội ngắm nhìn « người chồng mới cưới » của nó.
Trung có gương mặt thật sáng và đầy nghị lực làm nó thấy nao nao trong lòng. Nó nhớ đến phong cách rất lịch sự của chàng suốt mấy ngày qua. Tối hôm qua chàng lại cho nó thấy một khía cạnh khác của chàng, một khía cạnh thích khôi hài vui vẻ làm nó thấy rất thích hợp với mình.
Những thành kiến mặc cảm trong lòng con Thùy dần dần tan biến mất và nó trìu mến nhìn Trung ngũ. Nó thầm nghỉ : « có lẻ đả đến lúc đời mình thật sự lên hương rồi chăng ? có được một người chồng như vầy có phải là phúc đức ông Trời dành cho mình ? »
Lúc đó Trung thức dậy, nhìn nó mà cười khôi hài :
– Vợ đâu, sao thấy chồng thức dậy mà không chịu hôn chồng ?