Chị ôm thằng nhỏ ra ngồi bực thềm. Tự nhiên vạch vú ra cho nó bú. Thằng bé đớp vặt vẹo vú mẹ, nhưng một tay còn mò mò nơi cái vú kia. Chị thản nhiên như không vì cho con bú là nhiệm vụ thiêng liêng nhất người mẹ nào chẳng làm.
Buổi sáng gió hây hây, nắng còn rất nhạt, nhưng cả người chị gờn gợn lạnh. Chị chợt nhớ mùa thu đang lướt thướt về. Cái áo chị mong manh, lại thêm thằng bé vò thúc đẩy liên chi hồ điệp, chỗ giữa các khoen nút kễnh lên, gió lọt vào miên man vờn vuốt lên cái vú. Bàn tay thằng bé ngô nghê mà sao giống hịch tía nó. Chị nghĩ thầm : ngữ này lớn lại chuyên đi mò sờ vú đàn bà.
Chị bật tức cười. Con không giống cha thì giống ai, hệt như nhà không giống nóc thì trống hoác trống hươ còn gì. Chị thả hồn lơ đễnh, thằng nhỏ bú nhồi nhồi vú chị, lâu lâu lại cắn một cái đau điếng, chị chửi : cha mày. Thằng cún chẳng hiểu cóc gì cả, song vẫn toe toét cười.
Vậy mà cái đầu vú thằng bé măn cũng sưng vồng. Chị thấy buốt buốt y như bị người lớn mó. Chị định hất tay con ra, nhưng chợt một nỗi lăn tăn nổi nhóm lên, chị đè chặn tay con lại để thấm cái mân mó của nó lịm vào lòng. Cái thằng chưa chi đã có mòi dê dữ, chị phê phán : giống hịch thằng tía.
Chị lừng khừng nhớ lại : buổi sáng nào trước khi ra mở máy xe, chồng chị cũng ghé khào khào vào tai dặn : anh đi nghen, ở nhà ngoan, chiều tắm rửa hẳn hoi chờ anh về. Chị đang ngủ vùi ngủ dập, cơn say mê hồi gần sáng còn kè kè, chị mỏi mình mỏi cánh, anh hùng hục bơm chị tựa bắn súng cà nông, giứt không ra, lâu hết biết. Cái dùi đâm òm òm muốn nát bét cửa mình chị mà anh cầm không cho ra phứt cái.
Chị hình dung như có thỏi sắt nguội rạch xé lung tung trong người chị. Nó quáng quàng quậy lộn tung beng làm chị căng thẳng như sợi dây phơi trĩu nặng ba mớ đồ treo ở trển. Chị cấn quá, dạng giò dạng chưn mà cơn mỏi ở đâu cứ xấn bẻ nhão chị ra. Chả ăn thứ gì mà cương cứng bạo.
Anh băm vằm chị thiếu điều như phang cây, bổ củi. Anh xốc chị lên, anh đẩy chị tới, lia lịa như trâu cày ruộng cứng. Chị tả tơi như giàn mướp chịu giông, oằn oèo tựa miếng giẻ rách, bưng đít, bưng mông cốt khích anh ra phứt cho rồi. Nhìn anh bặm môi trợn mắt giập huỳnh huỵch, chị tưởng anh như cỗ xe tăng đang bò phá hủy hết thành quách địch.
Bàn tay chuối mắn của anh vò cặp vú chị đau điếng và bóp bể mẹ hết cục sữa, vậy mà anh còn chưa ưng. Anh nắc diết da, hai tay hành cặp vú như thù hằn từ lâu kiếp. Chị nhăn mặt lại, anh nạt : mới bóp một chút mà nhăn, đú họ, hổng bóp mạnh thì nắc sao sướng. Mấy lần chị muốn ứa nước mắt vì vú bị nhéo đau quá nhưng thấy anh đâm toác toạc lại cố chịu. Anh nhớ láng máng hồi nhỏ nghe mấy bà kháo : chơi nhau phải bạo, phải đau mới đã. Bây giờ anh quần chị riết róng, chị mới hiểu sao đàn ông khoái hành vợ của mình.
Anh nắc chị kinh khủng rồi mới ói mửa tùm lum, vậy mà thiệt giỏi, cũng cố bò dậy được, còn nhắn nhe phải tắm rửa nữa chớ. Chị thây kệ anh nói, tỳ tỳ ngủ cho lại sức. Anh nói riết rồi cũng còn cố thọc tay vô bóp bóp cái vú chị mới chịu đi. Chị thở phào coi như thoát nạn, vậy mà anh chợt quay lại. Chị ráo hoảnh tỉnh ngủ : còn lừng khừng gì nữa, cha nội, Đi thì đi còn lòng vòng bịn rịn. Chị thấy anh cười cầu tài kề rề : tại còn quên một món nên sực nhớ.
Chị biết cái kiểu tửng tửng của anh rồi. Chả mà quên cứt khô gì, quên chưa hửi lồn chị thì có. Y như rằng, anh nắm hai bên lưng quần chị nắm giũ giũ như rũ bụi, chị đành đưa đít cao lên cho anh lột mau xong. Anh khề khà cúi xuống hun, vạch mu chị ra và giúi giúi cái mỏ vô bú rột rột, còn nút chóc chóc thấy ớn.
Chị muốn la : chưa rửa ráy gì đó cha. Nhưng anh làm chị rung động tứ chi, líu ríu hết nói chi nổi. Chị nghĩ bụng : thằng cha ở dơ tổ, lồn dính ke đầy mà rúc như chuột rúc. Anh làm chị nhột nên kẹp hai giò lại, anh hăng banh rộng ra và nút oạp oạp lên mu, lên khe và thè lưỡi rà rà sâu vào cái lỗ. Chị nghe cái đầu nhọn lua tưa nổi hột cà rà bên trong làm bung bung người chị hết. Chị ển cao lên rồi mà cơn sướng rần rần cũng không bớt giảm đi.
Chị phải nắm lấy ót anh mà nhấn với hi vọng làm cho cơn nứng giảm từ từ, nào dè miệng anh được đẩy vô tận cùng sâu thẳm còn làm chị rối beng hơn canh hẹ nữa. Chị kêu chí chát : thôi, đã rồi, lo đi làm kẻo trễ, bú vậy đủ rồi. Anh nào nghe cứ khùa khùa hết dọc đến ngang, hết lên đến xuống, làm chị nhũn mềm từng chặp.
Giờ buổi sáng ngồi nhớ lại chị tảng thần. Đàn ông quá quắt, ở dơ hết chỗ nói. Miệng mồm vậy rồi dứt bú là le te dông, làm như để lưu cữu hơi hướm lồn vợ ra quán nhâm nhi ly cà phê mới thấy ngon. Thằng nhỏ cắn giựt cái vú chị nhói nhức, chị giằn nó một cái, đầu vú bị tuột ra, thằng cún khóc rinh. Chị vội nhét vú vô cho nó mà dặn : đừng cắn má, đau. Tía mày làm nó méo xẹo, giờ mày cắn nữa, má chịu sao nổi.
Con nít hiểu cóc gì đâu, nhưng chi nói thì nói cho có lời. Thằng nhỏ lại nút chằm dằm lên vú, cái miệng ngây ngô của nó vặt vẹo cái vú thiệt hay. Chị thả hồn mơ màng để mặc cho môi, tay và gió mơn trớn lên từng phân da vú chị. Chuyện chị ngồi phanh cho con bú là chuyện hà rầm, ngày bữa gì, song chị đâu ngờ sự hớ hênh của chị lại làm cho người ở trọ cạnh bên bị xốn.
Cậu này tình cờ nhìn thấy chị một lần, bắt gặp nây vú chị tròn quay và nung núc sữa thì chết mê chết mệt. Nên sáng nào cũng rình nhìn. Chị thì vô tình mà cậu thì cố tâm, nhiều khi nhìn chị say sưa, đắm đuối. Chị có hay hoặc không chẳng rõ, có điều thỉnh thoảng thấy chị giựt mình kéo vạt áo đậy vú lại, dáo dác nhìn, cảm rõ ra êm êm và thằng nhỏ mút bạo quá làm chị sướng mới bỏ rơi vạt áo lại.
Cậu theo dõi chị rất sát, có lúc bất giác mấy ngón tay cậu vê vê như đang măn măn cái đầu vú để không. Chính lúc đó cậu thấy chị rùng mình như bị lạnh, hoặc lúc lắc người như bị kiến cắn. Cậu bức xúc càng vê mạnh, nỗi thần giao cách cảm nào khiến cái đầu vú để không của chị bỗng bắn vọt sữa ra, rồi nhễu nhễu thành giọt tong tong sau đó.
Chị bồn chồn trong bụng, nôn nả gì đâu, nên vội vội vàng vàng đứng dậy ôm con vô nhà. Chị líu quíu bước chưn sợ ai lỏn vô theo nên vấp tới vấp lui. Chị ấp chặt thằng nhỏ vô vú, ôm khư khư thành một điểm tựa thủ thế. Cậu nhìn theo tủm tỉm cười. Cậu nghĩ người đâu có cặp vú no đầy, căng mọng và bóng lưỡng quá đẹp. Cậu ước gì được hóa thành thằng nhỏ để ngậm mút và vò măn lên vú chị thì sướng biết bao.