Khi quấn quít với da thịt người yêu trên cái giường ngủ rộng êm, ấm áp, và quen thuộc, Thanh Vân chợt nhận ra một thứ hạnh phúc rất yên bình tràn ngập trong tim nàng…
Dường như có một nỗi tương thông lạ lùng kết nối Bình và nàng, nơi đó Bình trám đầy một khoảng trống trong đời nàng. Cái khoảng trống của cô lẻ, của đơn độc đối phó với những va chạm tranh đua liên miên không ngừng nghỉ cuả cuộc sống, cuả những nỗi bất an tận sâu trong tận cùng ngỏ ngách cuả tâm hồn mà nàng luôn tìm cách khỏa lấp bằng những thử thách trong công việc, hoặc bằng những mối quan hệ chớp nhoáng, thoáng đến rồi đi, những mối quan hệ lạ lùng như đối với Hạ Hồng, với Minh, với những người tình một đêm … Cái khoảng trống đó đã ngự trị từ khi nàng vẫn còn ở bên người chồng cũ, nàng đã chối bỏ không nhìn nhận sự hiện hữu của nó.
Chỉ đến khi nàng gặp lại Bình thì Tình Yêu như ngọn sóng thần đưa nàng vào trong vòng tay Bình, chàng đã nhẹ nhàng len lỏi vào đời sống rất riêng tư của nàng, phủ ngâp trong nàng nỗi bình an tuyệt vời của Tình Yêu.
Và chỉ đến khi rời xa chàng, lúc lên máy bay trở về Mỹ, nàng đã khóc ngon lành như đứa bé con đánh vuột món quà quý giá, khi phải đối diện với nỗi hụt hẫng gớm ghê lúc rời xa người yêu. Cái khoảng trống vắng lặng dễ sợ bên trong nàng như đang mỉm nụ cười chiến thắng keó về …
Bây giờ…trong vòng tay người yêu đam mê, cuồng nhiệt…trong nụ hôn người yêu nồng nàn dịu dàng say đắm…con tim nàng chứa chan cái tình cảm lạ lùng của người yêu dành cho nàng. Nàng cong rướn người trong tình tự dâng hiến. Nàng muốn tự chôn mình trong nỗi ấm áp tuyệt vời đó…Nàng muốn cùng chàng lặn ngụp trong những rung động thấn kỳ của cảm giác mà chàng và nàng đang trao cho nhau và nhận từ nhau.
Nàng ôm ghì người yêu:
“Anh ơi….Em Yêu Anh….em nhớ anh…”
Môi người yêu nút nhẹ, vuốt say trên hai núm vú hồng căng nhọn. Nàng nghe người yêu ầm ừ:
“Bé ơi…..Bé yêu…”
Hai bàn tay chàng vờn xoa nhẹ nhàng trên hai bầu vú no căng…ở mỗi va chạm nhẹ nhàng trên hai bầu vú trắng nõn mịn màng là những cơn sóng cảm giác của dịu dàng, của yêu thương thần thánh…Nàng nghe người yêu rên rĩ:
”Bé con ơi…bé có biết vú bé đẹp hôn?”
Môi xinh cong cong, nàng ghẹo yêu:
“Hông…Bé hông biết….”
Hai bàn tay người yêu êm êm rờn rợn trên làn da vú mượt mà…chạy từ trong cái rãnh sâu hun hút, men theo triền dốc cao trên những đường cong lạ lùng…rồi vờn xoay trên hai núm vú hồng căng… nóng ấm… mềm êm…Nàng rên rĩ theo giọng dâm đãng dịu dàng của đàn ông:
“Bé ơi…vú Bé đẹp… vú Bé dễ thương …hai bầu vú cho anh …”
Chàng vùi môi sâu vào giữa hai bầu vú mịn…chàng ầm ừ kể lể tâm tình đàn ông nhớ nhung:
“…êm ả cuộc đời…anh chỉ muốn vùi mặt anh vào cái nôi êm của em cho anh…
Môi chàng miết sâu trên bầu vú mềm mềm êm êm căng căng…chàng tiếp tục:
“Vú em thơm như hương sữa …
vú em ngọt ..
vú em mềm…
vú em êm…”
Trong vòng tay của người yêu, Thanh Vân nhận ra một thứ tình cảm tôn thờ , một thứ tình yêu thần thánh mà Bình dành cho nàng…Nàng không thấy những vuốt ve cắn mấp từ người yêu mang tính dung tục của sự chiếm hữu và thỏa mãn, mà trái lại nàng lại nhận ra người yêu như đang dìu nàng vào một thế giới khác, rất riêng tư, rất lạ lùng…
Nơi ấy, chàng cho nàng hết cả say đắm trong tim chàng .. nơi đó, chàng tôn vinh nàng như một nữ hoàng …nơi đó, nàng là người đàn bà đẹp nhất và duy nhất bên chàng…
Nàng um ư trong môi hôn dịu dàng.
Nàng cong rướn vú trong những cắn nút bạo bùng…
Nàng dang rộng hai cặp đùi thon dài…
Vườn Điạ Đàng mở cửa…mời gọi người yêu…
Chàng đang vùi sâu môi trên khu vườn địa đàng…ở đó có Đoá Hoa Tình Yêu lạ lùng chỉ hé mở dành riêng cho chàng…
Cánh hồng màu hồng phấn…êm dịu nồng nàn hương tình…e ấp trong ngón tay đàn ông vuốt ve chạm nhẹ…
Môi người yêu cúi xuống chạm nhẹ lên hai cánh hồng ướt át hơi sương…lưỡi người yêu vờn vuốt dịu êm nhưng sao nóng bỏng dâm tình…môi người yêu mấp xoay trên cái nhuỵ hoa tình…
Thanh Vân rên rĩ tiếng con cái gọi mời:
“ui aaaa …anh ơi….têêêêêêêêê em”
Tiếng rên rĩ của nàng chỉ làm lưỡi thêm đam mê, môi thêm đắm đuối trên *** đàn bà nóng ườt dâm tình…Thanh Vân rùng mình trong tê dại…Nàng vùi hai bàn tay sâu trong mái tóc người yêu…Nàng mời gọi người yêu:
“Anh ơi…cho vào em …em nhớ của anh…”
Chàng nhẹ xoay người yêu…hai đùi chàng kẹp vào giữa haị cặp đùi thon trắng…cặc vùi sâu trong *** ngọt ngào…cả hai cùng bật tíếng yêu…
…từ chàng:
“ưưaaa Anh yêu *** cưng của anh…”
…từ nàng:
“aaaaa nah ơi….em nhớ cặc anh….”
Chàng vòng ôm nàng từ phía sau lưng…rướn cặc sâu trong ***, thầm thì tình si:
“*** em.. êm như nhung….chật cứng…uiaaaa
*** vuốt cặc anh…tê quá em ơi…”
Bàn tay chàng vòng ra ôm hai bầu vú no căng cong rướng… chàng vò…chàng nắn…chàng vuốt hai núm vú căng căng mềm mềm…tay kia chàng vùi xuống êm êm xoay xoay cái hột le mọng căng…trong lúc cặc chàng êm ả rút ra nhấn vào trong *** đàn bà ướt nhẹp dâm tình….Thnah Vân cong rúm người rúc trong lòng người yêu rối nẫy *** tê giựt theo những vuốt ve ân tình đằm thắm….
Bàn tay người yêu vờn trên vú xoa trên bụng mơn trớn trên mảng ***g đen nhánh trên cái mu *** mướt mát…rờn rợn trên cái eo thon …vuốt ve nhột nhạt trên làn da đùi non mơn mỡn…những cảm giác tê tê rờn rợn khắp cơ thể nuột nà của đàn bà…cộng thêm những nong cứng cọ sát êm êm tê giựt trong *** làm Thanh Vân thấy lâng lâng như ngưòi say…Làm như nàng đang trong cái nôi êm làm bằng những cảm giác châp chùng từ da thịt nóng ấm nồng nàn của đàn ông…Hơi ấm người yêu chung quanh nàng như ấp ủ bảo bọc …
Thanh Vân khẻ xoay người lại…nàng vùì tay xuống dưới…*** muốn cặc lúc nào cũng trong cái vòng ve vuốt nóng ấm …mắt nàng long lanh nhìn sâu trong mắt chàng:
“Anh ơì…anh à…. Bé yêu anh..”
Nàng nghe từ môi người yêu cái điệp khúc mà nàng thích nghe mãi nghe hoài…cái điêp khúc của Tình Yêu. Rất riêng tư mà cũng rất nồng nàn, Rất đơn giản mà rất diệu kỳ. Cái điệp khúc Tình Yêu đó chạy sâu trong tim nàng và lúc nào cũng làm con tim nàng rộn rã một niềm vui lạ lùng…Đó là lúc chàng thấm thì trên môi nàng:
“Bé yêu…Anh Yêu Bé…”
Cặc chàng rướn sâu…thật sâu… trong *** cong rướn….môi chàng chụp phủ kín trên môi nàng…nàng hé môi hồng lưỡi xoắn xít lưỡi…ngọt ngào không tưởng
Tận cùng trong đáy sâu con tim, nàng nghe ngập tràn một nỗi hoan lạc dịu dàng mà nàng chỉ nhận ra trong những lúc Bình ôm nàng trong vòng tay… và nhất là những giây phút yêu nhau cho nhau trọn vẹn tình say…những lúc giữa nàng và Bình hồ như không còn khoảng cách…
Nỗi tê sướng bùng vỡ trong nàng trong nhẹ nhàng, trong dịu dàng, trong tình tứ ru êm của cặc chàng trong *** nàng…Nàng rùng mình….Môi xinh hé mở tíếng yêu:
”Anh ơi….cho em….tia trong *** Bé đi anh….”
Đàn ông vùng lên đè nghiến đàn bà xuống giường…căc rướn sâu thúc tơi tả *** nóng ướt…Thúc tới …rướn sâu…nàng bị đẩy lui xuống góc giường…Nàng rên rĩ:
“Uuaaua aaa….anh…anh aaaui”
Nàng càng rên thì cặc càng ***g sâu dữ tợn… cho đến lúc nàng nhận ra cặc chạm sâu tới bến bờ mê cung…khựng laị rồi bùng vỡ….sâu sâu tận cùng là những con sóng ghê ghớm của tê dại …nàng trân cứng người hứng trọn cái tê sướng của người yêu…
*** rung giựt dữ dội theo từng cái rùng mình của đàn ông….
Mấy ngón tay bấu chặt trên lưng…lúc nàng buông lỏng cũng là lúc nàng thấy mình đang cùng Bình bềnh bồng trong mơ…giấn mơ thật đẹp…có hoa hồng …có bướm đẹp…có mây trắng …có trời xanh…
Nàng biết nàng đang có Tình Yêu .
Vậy là đủ…Nàng thấy mình hoà nhập trong một thứ bản thể kỳ bí không hiện hữu trên trần thế…cái thứ bản thể nàng chỉ có được trong những khoảnh khắc ghê ghớm của hoà nhập với người yêu..trong cái khoảnh khắc mà ranh giời giửa cho và nhận bị xoá nhoà…
Tất cả chỉ còn là Một …Trong nhau…
Có những ngày trời mưa …mưa hoài. Không gian là cả một màu xám và thời gian thì cứ lặng lờ trôi…Hạ Hồng nhận ra trong nàng một nỗi trống vắng lạ lùng khi đơn độc trong một buổi chiều cuối tuần như thế này.
Thanh Vân giờ đã xa thật xa…
Mọi việc xảy ra với người bạn gái tình cờ này làm nàng ngạc nhiên không ít. Hình như Tình Yêu lúc nào cũng là bài toán đố bí hiểm. Đâu có ai ngờ rằng một chuyến đi xa công tác ở Pháp lại có thễ làm thay đổi hẳn cuộc đời của Thanh Vân. Hạ Hồng thở dài…Nàng bật cái màn hình chiếc laptop. Những hình ảnh của hôn lễ Bình và Thanh Vân hiện ra. Hạ Hồng là cô phù dâu, bé Thu Thảo cũng làm “flower girl”. Đám cưới của Thanh Vân vả Bình được tổ chức ở Paris, và diễn ra trong vòng gia đinh rất giản đị, rất riêng tư nhưng tràn ngập tình cảm của những người thân thiết xung quanh hai người.
Và đồng lúc, Thanh Vân rời Mỹ, nàng chọn sống chung với Bình và di chuyễn sang Pháp. Điều này không làm Hạ Hồng ngạc nhiên. Không phải nàng đã nghe theo tiếng gọi con tim, rời quê nhà theo Minh sang tít tận bên này hay sao?
Nàng biết khi yêu thì có người yêu trong vòng tay là có tất cả.
Cái thế giới này có ra sao cũng không quan trọng bắng người yêu. Thành ra Tình Yêu muôn đời vẫn là những bí mật của tâm hồn.
Một vòng tay ôm. Một ánh mắt dịu dàng. Một lời thăm hỏi ân cần. Một hơi ấm thân thương..Một hoà nhập, tương thông giữa tâm hồn và thể xác….Ô hay, giờ đây đó không phải là những gì khao khát tận sâu trong trái tim đơn lẽ đang đếu đều môt nhịp tẻ buồn của nàng hay sao?
Hạ Hồng gõ nhanh cái email cho Thanh Vân hỏi thăm người bạn về đời sông ở Pháp…Nàng gấp lại chiếc laptop, rồi lửng thửng bước ra cái vườn nhỏ trước nhà.
Tiết trời đang vào xuân…những bụi hồng nàng trồng giờ đang đơm hoa kết nụ…
Hình như nàng Hồng Pascali vưa hé nụ hoa đầu muà…
Hạ Hồng yêu loại hoa hồng trắng này…màu trắng của trinh nguyên …màu trắng của dại khờ…
Khi còn ở quê nhà, nàng đã mê hồng, có lẽ do ảnh hưởng từ Ba Mẹ nàng sự yêu thích loài hoa tượng trưng cho Tình Yêu này … chẳng phải Ba Mẹ nàng đã đặt tên nàng là Hạ Hồng đó sao?
Khi sang đây, nàng mới biết tên loại hồng trắng tuyền, phớt nhẹ màu kem nhạt này là Pascali, từ tên của một nhà toán học nổi tiếng người Pháp, khi còn ở quê nhà, nàng gọi là Hoa Bạch Tuyết – cái tên nàng tự chế từ chuyện cổ tích Mẹ nàng hay kể cho nàng nghe lúc nhỏ…
Hạ Hồng chạm nhẹ trên cánh hoa hồng trắng e ấp còn ướt hơi sương…nàng tưởng tượng như hoa đang rùng mình…
Nàng chợt nhớ đến người chồng quá cố giờ đã vĩnh viễn lìa xa ..
Chàng thường hay chạm nhẹ lên cái nơi chốn rất bí mật của nàng và vẫn thường gọi đó là Đóa-Hồng-Nhung-Bí-Mật-Của-Đàn-Bà…
Chàng cũng thích hôn lên Đoá Hoa Tình Yêu và thầm thì với nàng rằng chỉ có một mình nàng sở hữu Đóa Hoa Thần Bí đó…
Và nàng cũng còn nhớ chàng nói rằng bởi vì nàng là chủ nhân của Đóa Hoa Tình yêu cho nên nàng trở thành Nữ Hoàng của chàng…và chàng nguyện làm tên nô lệ tình si dưới chân nàng suốt đời…
Hạ Hồng rùng mình…Nàng nhớ môi miệng người yêu…”Tên nô lê tình si” thường hay làm “Nữ Hoàng” rên rĩ tê dại trong lúc hắn hôn …hắn chạm ..hắn vuốt ve Đoá Hoa Diễm Tuyệt của Nữ Hoàng…
Mà đoá hồng trắng mịn phơn phớt nhẹ này lúc hé mở trông ngây thơ thánh thót lạ lùng…
Hai cánh hồng he hé mở…e ấp gọi mời..
Hạ Hồng vùi tay xuống lớp đầt xốp đen , nhổ đi những dòng cỏ dại đang len lỏi cạnh gốc hồng…Nàng vẫn thích cái cảm giác đụng chạm với Đất … trong nàng lúc nào cũng có cái nhu cầu được nối kết với thiên nhiên…Đất, Trời, Sông, Nước…
Những nụ hồng đang đơm kết…lá xanh vươn trổ…
Trước mắt nàng là sức sống của cây cỏ…bền bỉ bám đất, bén rễ, vươn mầm, kết nụ, trổ hoa…những gốc hồng lúc đầu chỉ toàn những rễ và cành ngắn khẳng khiu trơ trụi, giờ đã trở thành những bụi hồng xanh mướt những lá và nụ, tươi tắn, khỏe mạnh…Giữa nàng và những bụi hồng này có những mối giao tình thân thiết, rất yên lặng, rất riêng tư, không ai hay biết …
Đó là sự bắt đầu của nắng ấm mùa xuân, cỏ cây bắt đầu trổ lá đơm hoa, sau những ngày tháng trơ cành trong mủa đông buốt giá. Đó là cái khoảnh khắc mà Hạ Hồng bước ra trước sân nhà, hít sâu không khí trong lành mát rượi vào ***g ngực.
Nàng đã ngồi xuống nghịch đôi bàn tay trần vào luống đất trước nhà.
Ở đó, có một đóa hồng bé xiú đang cố gắng sinh tồn.
Chỉ một đoá hoa đơn lẽ, trên một cành hồng gầy guộc.
Có một vẻ đẹp kỳ lạ trong cái thế vươn thẳng của đoá hoa hồng trắng trên cái cành tưởng chừng như đã khô héo tàn tạ.
Nàng cảm cái sức sống âm thầm nhưng bền bỉ của cành hồng kia và đóa hồng bé xíu bừng sáng rực rỡ trong ánh chiều tà như muốn nói với nàng cái lý lẽ nhiệm mầu của sự sống.
Trong cái khoảnh khắc đó, Hạ Hồng thấy hoà nhập với không khí trong lành, với đất trời và hoa cỏ xung quanh. Và chỉ đơn giản như vậy, thiên nhiên như có phép mầu giúp nàng vượt thoát những tháng ngày buồn bã, bơ vơ trong đơn lẻ, từ khi Minh rời xa nàng …
Hạ Hồng bắt tay xới tung luống đất trước nhà, dựng lại mảnh vườn xưa trong trí tưởng…
Lớp đất cũ được nàng thay thế bằng lớp đất đen xốp, trộn đều với các chất bón mầu cần thiết…cỏ dại được giảm thiểu bằng một lớp vải bố có thể tan rã vào đất…
Ngày sinh nhật cuả Hạ Hồng là ngày nàng gieo sự sống, Minh không còn bên cạnh để mang đến cho nàng những đóa hồng sinh nhật thì nàng tự sắm cho mình những bông hồng cho cuộc đời nàng …
Pascali, Nữ Hoàng Elizabeth, JFK, Lincoln, Blaze, Don Juan, Peace,.. đúng một chục loại hồng được nàng mang về trồng trước nhà…
Bây giờ vườn hồng “sinh nhật” của nàng đang xanh lá…những nụ hoa đang mạnh mẽ vươn lên…
Có đôi chim Cardinals ở đâu bay về…Con chim Anh Vũ trống màu đỏ chói với cái mồng bảnh bao, đang cùng với nàng chim mái xà cánh như cùng nàng ngắm nhìn những nụ hồng .
Hạ Hồng đứng đó yên lặng nhìn đôi chim và những đoá hoa, một cảnh thiên nhiên rực rỡ mà gần gũi
Đột nhiên, nàng cảm nhận được một nỗi bình yên lạ lùng trong tâm tưởng…
Ở những giây phút yên lặng này, Hạ Hồng nhận thức sự hiện hữu diệu kỳ của cuộc sống không ở những nơi xa vời, không ở trong sách vở, không đòi hỏi cực nhọc cất công tìm kiếm. Chúng hiện hữu xung quanh nàng.
Bây giờ.
Ở đây.
Đó là lúc nàng nhìn thấy các gốc hồng bén rễ, vươn cành, kết nụ, đơm hoa từ luống đất nàng dày công vun xới. Những gốc hồng vươn lên mạnh mẽ cũng giống như bé Thu Thảo, đứa con gái dấu tích của Tình Yêu giữa nàng và Minh, trong sư yêu thương chăm sóc của nàng. Thu Thảo giờ đã được 8 tuổi…năm tháng trôi thật nhanh.
Những khi nhìn con gái cười vui, học hành thông minh, tình tình hiền ngoan, thì nàng nhận ra được cái hạnh phúc đơn giản nàng đang có trong tay.
Cái cảm nhận của hạnh phúc cũng giống hệt như lúc nàng ngồi xuống lặng yên trong một buổi chiều nắng ấm, ngắm nhìn, theo dõi nụ hoa hồng trắng Pascali e thẹn hé nở nụ hoa đầu muà, nhẹ nhàng hé cánh. Những dường cong e ấp, những hé mở của đón nhận, những đường cong ẩn khuất chứa chất bên trong nụ hoa như mang theo một nỗi kỳ diệu và bí mật của tạo hóa.
Đó là lúc nàng lặng yên chạm nhẹ trên cánh hoa trong nhẹ nhàng nâng niu một nét đẹp của đời sống…
Đó là lúc nàng và con chim Anh Vũ đỏ nghiêng đầu nhìn nhau trong yên lặng, như cùng muốn chia xẻ những giây phút thanh bình, không sợ hãi, không lo âu trong cái mảnh vườn nhỏ của nàng..mảnh vườn có cỏ xanh, có hoa hồng đua nở…
Đó là lúc nàng hít thật sâu cái không khí tinh khiết của một ngày xuân và nhận ra chính hơi thở là một điều mầu nhiệm đang rót nhẹ vào từng tế bào trong cơ thể nàng.
À, thì ra có những điều đơn giản và kỳ diệu xảy ra xung quanh nàng mỗi ngày mà nàng không hề để tâm nhìn thấy hoặc nhận ra.
Đơn giản nhưng quan trọng như hơi thở nhưng nào ai chú ý đến những sự việc đơn giản ấy diễn ra trong từng phút giây của đời sống mỗi người . Cho đến khi đột nhiên một hơi thở tắt lịm, cái chết xuất hiện như một nối tiếp của sự sống, có giật mình nhìn lại thì đã muộn màng.
Đời sống cho nàng rất nhiều những cơ hội để nhìn thấy những bí mật đơn giản trong đó. Và nàng hiểu ra rằng chỉ cần có những giây phút yên lặng của tâm thức, nàng sẽ tìm được cơ hội tiếp nhận những hạnh phúc kỳ lạ đó của đời sống.
Hạ Hồng nhìn sâu vào trong những cánh hoa hồng vàng Hoà Bình đang nở tung cánh …Những đường cong xếp cánh …những vòng cung kỳ lạ…đều đặn. ăn khớp…một trật tự và hoà điệu diệu kỳ trong từng cánh hoa …
Nắng ấm vàng dịu dàng …Gíó mát nhè nhẹ…như hơi thở người yêu.
Hạ Hồng lười biếng ngã người trên cái sofa rộng…
Dạo này, nàng chợt nhận ra là nàng không còn muốn sống cái đời sống của ồn ào, chạy đuổi. Nàng thích ngồi hàng giờ trầm tư suy nghĩ định hướng cuả đời mình.
Đàn ông giờ đây là những người như mọi người đối với nàng. Từ khi ngừời chồng thân yêu mất đi, họ đã đến với nàng trong những thứ tâm tình của đòi hỏi, khoe khoang, tự mãn, hoặc tệ hơn nữa là của chiếm hữu và quỵ lụy.
Điều may mắn là nàng đang sống trong một xã hội văn minh và tiến bộ, trong đó tự do cá nhân được bảo vệ và tôn trọng tuyệt đối. Và nhất là sự bình đẳng tương đối được thực hiện giữa hai phái.
Minh vĩnh viễn lià xa hai mẹ con nàng, nhưng chàng cũng đã không để cho nàng và con gái rơi vào cảnh khốn khó. Với số tài sản chàng để lại, nàng có đủ thời gian thư thả thu xếp và tự chọn công việc sinh sống theo ý nàng muốn.
Nàng tổ chức đời sống trong những tâm tình đơn giản của nàng .
Nàng yêu căn nhà nhỏ có cái vườn hồng xinh xắn và bải cỏ xanh vừa đủ cho những con chim lạ ghé cánh nghỉ chơi ….Nàng thích cái ấm cúng của nhà nàng hơn những ngôi biệt thự bề thế to lớn nhưng lạnh leọ
Nàng thích để ý những chi tiết nhỏ của những vật dụng trong nhà …cái đèn ngủ …cái lọ cắm hoa..mùi hương thơm trong phòng tắm …cái “hồn” của căn nhà nàng ở nằm trong những chi tiết có vẻ vụn vặt mà rất quan trọng đó , bởi lẽ nó đánh dấu những tâm tình và thói quen của nàng..
Cái đàn dương cầm ở góc căn phòng khách dành riêng cho bé Thu Thảo ..con gái bé bỏng của nàng và Minh có khiếu về âm nhạc … Bé đã có thễ dạo cho nàng nghe tấu khúc Moonlight Sonata tuy chưa thuần thục lắm nhưng đáng yêu, nàng tưởng như đang nhẹ bước dưới ánh trăng
Cái tủ sách ở góc kia là cuả riêng nàng, nơi nàng khám phá những kho tàng bí mật và kỳ lạ chất chứa trong từng trang sách của những nhà nghiên cứu, văn học, nghệ thuật …
Nàng mê đọc sách …mê học hành..mê nghiên cứu ..Sách vở và phương tiện nghiên cứu từ thượng vàng đến hạ cám đều có đủ ở xứ sở ham học này ..chỉ sợ nàng không có thì giờ tra cứu thội
Ấy thế mà nàng cũng lướt qua cái Cử Nhân về Tâm Lý, và đang ở năm thứ hai Cao Học.
Nghành học này thích hợp với nàng, vì nó chú trọng và tập trung ở những gì liên quan đến những gì sâu kín cuả con người, nhất là về mặt tâm linh và tâm lý. Nó mở cữa cho nàng vào những nghiên cứu chằng chịt của các nhà khoa học, các nhà phân tích, các triêt gia, các nhà lập thuyết tập trung vào cái khu vực khó hiểu và kỳ diệu nhất của con người : bộ não và những hoạt động kỳ lạ của nó.
Chính trong thời gian theo học Cao Học này, nàng lại gặp một bất ngờ khác …
Bất ngờ và kỳ lạ như những ấn số diệu kỳ của Tạo Hoá trên những cánh hồng mới nở.
Sự bất ngờ đó lấy hình dạng một người đàn ông.
Một người đàn ông không giống một người đàn ông nào mà nàng đã gặp hoặc kinh qua.
Một người đàn ông đầy bí mật và có rất nhiều… ẩn số.
Một người đàn ông có sức thu hút kỳ lạ đối với nàng.
Bởi lẽ đơn giản nàng là người đàn bà hiếu kỳ, muốn khám phá những ẩn số kỳ bí này.
Ánh mắt nàng mơ màng … nàng như đang lục lọi ký ức ..…
… Hôm đầu tiên nàng gặp người đàn ông kỳ lạ đó…
Hạ Hồng đến lớp học buổi chiều trễ hơn 15 phút vì trời mưa. Khi nàng bước vội vào lớp thì bỗng khựng lại, vì người giảng sư không phải là ông giaó Kingston có hàm râu quai nón đã bạc trắng như thường ngày. Thay vào đó là một ông thầy trẻ hơn, cao, gầy, đeo cặp kính trắng và …không có râu quai nón.
Nàng gật đầu chào, và thắc mắc trong ánh mắt nàng đã có câu trả lời. Bởi vì ông “thầy” này lên tiếng:
“If you are looking for Mr. Kingston’s class, you are in the right one. Come on in…”
Cả lớp cười nhẹ…Hạ Hồng lúng túng:
“Sorry…I am late..”
Ông thầy “trẻ” lại cười:
“No problem…I know it’s raining hard out there, totally understandable!.”