Bên Kia Cánh Cửa Full

Thanh Vân hình như hiểu thấu và chia xẻ được tình cảm bây giờ của Hạ Hồng. Từ khi Minh vĩnh viễn rời bỏ trần gian thì cả nàng và Hạ Hồng đều nhanh chóng nhận ra rằng đời sống trước mặt là những chuỗi ngày ngắn ngủi, không ai lường trước được những gì xảy ra. Có trải qua những giây phút chứng kiến Minh chống chỏi với Tử Thần thì mới biết quý giá những ngày tháng còn yêu, còn thở, còn sống…Cả hai người đàn bà hình như gắn chặt nhau hơn trong nỗi đau mất mát người yêu và cùng có chung một thái độ, một tâm trạng đối với đời sống còn lại.
Nàng nhận ra cả nàng và Hạ hồng đều quý giá sự sống và lao vào cuộc đời bằng cả tâm hồn và trái tim. Và Tình Yêu kia như viên kim cương tìm thấy bằng duyên mệnh trong dòng đời trôi nổi không biết về đâu.
Thanh Vân nói cho Hạ Hồng nghe những ý nghĩ của nàng và an ủi bạn:
“ Bồ đừng buồn…tui nghĩ cả tui và bồ đều còn phải lăn vào cuộc sống…còn phải chống chỏi dài dài…Tình yêu là cái gì cần thiết cho đời sống tình cảm của đàn bà như tuị mình, nhưng phải là viên kim cương ròng, thứ thiệt..”
Thanh Vân khôi hài cho người bạn vui:
” Tui hông thèm…lượm ba cái thứ đá giả hiệu. Chẳng thà hông có gì hết, thứ tui muốn có là một viên kim cương…”
Nàng vung tay ôm hai vú Hạ Hồng, nói tiếp:
“…to dzầy nè…hông có tì vết….trong sáng …mịn màng…quý phái …sang trọng”
Hạ Hồng cười khúc khích, đẩy tay bạn ra:
“Bà này…ghẹo tui hoài…”
Thanh Vân lòn tay kéo tuột cái áo mỏng của Hạ Hồng, vuốt ve hai bầu vú êm êm:
“Lâu quá …để tui “check” lại …xem bồ có suy suyển gì hôn..?”
Hạ Hồng nhột nhạt, nàng rúm người, xoay lưng lại vùi đầu trong mấy cái gối ôm:
“Chị Hai ơi..tha cho em…hông có suy suyển gì hết á…”
Thanh Vân giựt nhẹ cái khuy móc trên cái nịt vú:
”Hông được…phải khám lại…cả năm nay rồi bồ của tui bạc tình bạc nghia bỏ tui đi dzới người khác….”
Nàng kéo nhẹ cho cái nịt vú Hạ Hồng rơi xuống giường…rồi kéo người Hạ Hồng nằm ngửa…Hai bầu vú con gái trắng nõn nà, căng tròn ….hai núm vú hồng nhọn căng…Thanh Vân vuốt nhẹ trên làn da trắng mịn, nàng khen:
“Ui da….hai vú bồ của tui mượt quá dzầy nè…
Hạ Hồng nhột nhạt…vú nàng rờn rợn cong ưỡng….bàn tay Thanh Vân đang mầy mò trên cái khuy móc quần nàng…
Lần nào cũng vậy hễ không gặp nhau thì thôi, nhưng đã gặp nhau rồi thì làm như Thanh Vân chỉ muốn cắn lên cái làn da mơn mởn hồng hồng của Hạ Hồng. Cái gì trên cơ thể nõn nà ngà ngọc của Hạ Hồng cũng làm nàng muốn vuốt ve mơn trớn. Nhất là cô bạn gái rất dễ thương, rất hồn nhiên, rất trong sáng của nàng cũng chịu rướn cong người để cho nàng hôn hit, nâng niu trìu mến.
Bàn tay nàng đang kéo tuột cái quần tây trên người Hạ Hồng. Cặp đùi thon dài trắng như tuyết, mịn màng tuyệt đẹp phơi bày. rồi khu tam giác mỹ miều …cái quần xì lip trắng tinh nhỏ xíu. Thanh Vân thấy ngẩn ngơ lòng:
“Bồ ơi…sao cái gì trên người bồ cũng đẹp …cũng dễ thương quá dzậy?
Nàng nghe Hạ Hồng khúc khích cười. Tiếng cười của người con gái nghe dễ thương chi lạ. Rồi Hạ Hồng chồm lên:
“ Còn của bạn dạo này ra sao…tui cũng đè bạn ra xem thử …‘
Một tay Hạ Hồng luồn sâu vào trong cái áo pyjama mỏng mảnh, vuốt ve hai bầu vú căng của Thanh Vân…còn tay kia luồn xuống phiá dưới…Thanh Vân duỗi người…cái quần nàng bị tuột phăng…Nàng xoay lại hai tay kéo tuột cái quần xì lip của Hạ Hồng…
Cô bạn gái tuyệt mỹ của nàng trần truồng hoang dại…Thanh Vân ôm quấn người nàng vào người Hạ Hồng:
”Bồ của tui đẹp quá…bồ ui….bồ à…”
Mà cũng lạ một điều là Thanh Vân lại thấy thoải mái và dễ chịu khi ôm người bạn gái rất thân tình này. Nàng còn cảm nhận được tâm tình gần gũi gắn bó giữa hai người khi nàng và Hạ Hồng có thể chia xẻ với nhau từ chuyện vui đến chuyện buồn, từ những nỗi niềm bí mật không tỏ lộ cùng ai được. Nỗi gắn bó trong tâm tình bỗng dẫn tới lúc nào mà cả hai người đàn bà không hề hay biết là họ có thể chia xẻ cả với nhau những rung động từ những va chạm của thể xác…
Thanh Vân nhớ cái hôm hai đứa uống rượu đến nóng bừng người…rồi cởi áo quần cho nhau…rồi những vuốt ve trên da thịt đàn bà nóng bỏng…lạ lùng là nàng có thể tìm thấy những rung động …những khoái cảm trong lúc vuốt ve hai bầu vú nõn nà no căng của Hạ Hồng. Nàng có thể nhận ra người bạn gái cũng tê sướng lúc môi nàng nút lìếm trên hai núm vú hồng hồng hấp dẫn . Nàng có thể làm *** nhung êm của người bạn gái run rẫy theo những vuốt ve nút liếm của môi miệng nàng ở đó. Và cho đến khi Thanh Vân cũng rên rĩ trong lúc Hạ Hồng khám phá từng góc cạnh trên da thịt nàng thì nàng hiểu ra cái điểm chủ yếu là ở tâm tình cho và nhận từ cả hai người.
Và cái nhịp cầu nối cái tâm tình cho và nhận từ nàng và Hạ Hồng là tình cảm thương yêu nhau, chia xẻ nhau cái đời sống bấp bênh vô thường này giữa hai người bạn gái. Thanh Vân chợt hiểu ra cái lý do tại sao có thể xảy ra những cuộc tình đống tính. Chỉ một điều rất khác biệt trong trường hợp của nàng và Hạ Hồng là cả hai không phát triển tình cảm thương yêu để chỉ giới hạn giữa hai người nữ vớí nhau.
“We are still opened doors”
Cánh cửa tụi mình vẫn còn mở. Thanh Vân cười theo khi nghe Hạ Hồng cười khúc khích bảo nàng:
“Chị Hai của tui ơi…chị thì chỉ giỏi lý luận… để em cắn …em nút cái núm vú của chị Hai rồi coi chị có còn lý luận này nọ nữa hôn?”
Nàng rúc rích cười rồi rúm người nhìn theo đôi môi hồng xinh của Hạ Hồng đang chụm lại nút nhè nhẹ trên cái núm vú nâu hồng, nhọn căng của mình…Những cảm giác tê tê trên núm vú rồi cộng thêm những vuốt ve êm êm trên cánh *** nóng ưốt làm Thanh Vân rùng mình…ngón tay Hạ Hồng xoay xoay se se trên cái hột le..lòn lách vào sâu bên trong…
Nàng vùng lên đè nghiến *** Hạ Hồng xuống giường…nàng nút cái hột le mọng màng của người bạn gái…nàng liếm trên làn da non dịu êm như cánh hồng nhung trong khi tay tách hai cánh *** cho *** mở ra…*** đàn bà nóng bỏng ướt nhẹp …Nàng quấn lấy người Hạ Hồng…cạ sát cái hột le nóng ướt trên làn da đùi mượt mà của Hạ Hồng…Nàng thấy Hạ Hồng cũng ôm quặp lấy nàng….
Cả hai cọ quấn nhau xoắn xit nhau cho đến khi tê sướng bùng vỡ…
Hai người bạn gái ôm nhau ngủ vùi….
Thanh Vân duỗi người lười lĩnh trên chiếc giường rộng êm ái của khách sạn. Nàng hơi nhỏm người nhìn cái màn hình laptop. Nước Phap.. zoom down…không ảnh từ vệ tinh …Google Earth. Thời bưỗi của khoa học kỹ thuật và Internet làm mọi thứ tin tức cần thiết về đời sống, du lịch khắp nơi trên thế giới nằm gọn trong cái laptop.
Nàng bấm mở cái trang Web nội bộ của công ty, cắm vào cái chià USB có đựng mật mã mở khóa, nguyên cái hồ sơ công tác cho ngày mai hiện ra trên màn hình:
“EUROSOFT MERGING – PROJECT SUMMARY”
Thanh Vân lướt nhanh trên cái thời khoá biểu, chương trình nghị sự, và những việc cần làm.
Công ty EuroSoft mà công ty nàng mua và sát nhập cổ phần là một công ty chuyên về nhu liệu diếu hành những trang Web trên mạng. Họ nhỏ hơn công ty của nàng nhưng đã thành công trong việc tung ra thị trường một cái nhu liệu mới đáp ừng được những yêu cầu cấp bách về tốc độ. Trong thị trường chạy đua với thì giờ của xã hội tư bản, một tích tắc để tìm vào một trang Web và mang lên màn hình là yếu tố quan trọng vô cùng .Làm như bây giờ bảo người ta “wait a moment” hay “chờ một tí” là cả một vấn đề phí phạm ghê ghớm lắm.
“Thì giờ là tiền bạc”, Thanh Vân thầm nghĩ và mĩm cười một mình. Lướt lại trên trang có những tấm hình của những nhân vật quan trọng của công ty EuroSoft, nàng cố gắng ghi nhờ trước một lần nữa những cái tên của những ông bà “Tây” lạ hoắc.
Được một lúc thì nàng rời trang Web “công tác”. Thanh Vân bấm nhanh tìm cái địa chỉ và số điện thoại..
“Đây rồi…Pierre Nguyễn”
Pierre hay chú Bình là người chú có quan hệ bà con xa lắc xa lơ gì đó với mẹ nàng. Nàng nhớ lần đầu tiên nàng đến Paris là vào thời trung học, trong kỳ nghỉ hè cùng với mẹ nàng. Chú Bình đẹp trai, “gallant”…đó là tất cả những gì nàng còn nhớ trong chuyến du lịch vui vẻ đó…Vây mà bây giờ củng đã hơn mười năm.
Thanh Vân vói tay lấy cái điện thoại ở đầu giường.
Bên kia đướng dây một giọng đàn ông trầm ấm:
”A lô”
Thanh Vân mĩm cười :
“Monsier Pierre Nguyen?”
“Oui”
Thanh Vân cười khúc khích:
“Oui oui’ cái gì …chú Bình đó hả…còn nhớ ai đây hôn?
Tiếng đàn ông bên kía ngập ngừng, có vẻ lúng túng:
”Xin lỗi …cô là…”
Thanh Vân lại cười to hơn :
“Cô.. cô cái gì…cháu là Thanh Vân mới từ Mỹ qua đây…chú quên cháu rồi hà ?
Tiếng Bình vỡ ra trong giọng cười:
“Trời đất ui…cứ tưởng cô nào…Vân hả? mẹ cháu có qua hông?
Thanh Vân ghẹo:
“Chớ chú tưởng cô nào…bộ chú có nhiều cô lắm hả…coi chừng dzợ chú xé xác.. ăn thịt chú bây giờ..
à.. cháu đi công tác một minh..”
Tiếng Bình cười to hơn bên kía đầu dây:
“Chú chưa có dzợ…khỏi có lo ai xé xác…”
Thanh Vân tiếp tục ghẹo:
“À hả..chú hông chịu lấy dzợ…ở dzậy để có nhiều cô theo đuổi …cho dzui phải hôn?”
Bình cười vui:
“ Hông phải..hông ai thèm lấy chú hết…Thanh Vân đang ở đâu…chú tới đón người đẹp đi dạo một vòng phố Paris rồi đi ăn được hông?”
Thanh Vân cười:
“OK …cháu đang ở Hotel Le Marquis…”
Tiếng Bình vui vẻ:
“Chú biết rồi…chờ chú khoảng nửa tiếng sau …chú sẽ gặp lại người đẹp ”
Thanh Vân cúp máy…nàng chân sáo vào buồng tắm…nước ấm cái vòi hoa sen mơn man dễ chịu trên người…
Chú Bình…ông chú nịnh đầm thích gọi nàng là “người đẹp”…ô hay có cô gái nào mà không thích làm người đẹp nhỉ. Thanh Vân cười một mình…Tay nàng mơn man trên hai bầu vú tròn căng…Cũng may có người quen…nếu không, chắc là một tuần công tác ở đây sẽ rất là buồn chán…
Nàng quấn người trong cáí khăn tắm lớn, bước ra ngoài cái gương lớn hình bầu dục soi hết thân hình…Thanh Vân buông cái khăn xuống…Nàng nhìn cái da thịt mượt mà tươi mát trong gương…hai bầu vú trắng mịn vươn cao khiêu khích hai núm vú hồng hồng nâu nâu…cặp đùi thon dài…khu tam giác kín mỷ miều hấp dẫn…
Trời Paris đang mùa xuân. Nàng lấy cái áo mỏng cổ sâu, cái quần jean nhí nhảnh…trông nàng trẻ lại như thời còn tuổi trung học…
Thanh Vân nhìn đồng hồ…3 giờ chiều…
Xuống dưới gặp chú Bình là vừa rồi…
Chú Bình trông vẫn vậy sau bao năm không gặp. Thanh Vân nhận ra ngay người đàn ông cao gầy, dáng dấp gọn gàng, khỏe mạnh đang đứng chờ đợi tại đại sảnh của khách sạn. Cái mắt kính gọng bạc nhỏ xíu nằm gọn trên sóng mũi thật cao, khuôn mặt dài xương xương với ánh mắt sâu thông minh. Trông chú Bình lúc nào cũng có cái dáng dấp của một người trí thức. Thanh Vân thầm phục kiểu ăn mặc của chú, không cầu kỳ kiểu cọ quá mức hoặc cẩu thả, luộm thuôm, mà chừng mực, gọn ghẽ, trẻ trung. Người chú cao gầy nên chú mặc áo quần toát ra cái nét lịch lãm, trang nhã, đơn sơ giản dị vơí quần khaki màu olive, áo polo đen với ao khoác màu xám.
Thanh Vân bước tới miệng mỉm cười vì nàng nghĩ ‘Oái! mình quan sát chú Bình kỹ vậy cà?’. Nàng nhìn thấy người đàn ông hơi sững người nhìn nàng. Thanh Vân cười khúc khích:
”Chú Bình…”
Nàng nghe người đàn ông lúng túng:
“Thanh Vân…đó hả??”
Nàng cười to hơn:
”Xời, cháu đây chứ ai…chứ chú tường là cô nào?”
Người đàn ông lúng túng hơn:
“Ừ…chú …chú tưởng cô nào thiệt…”
Rồi tiếp theo là cái giọng…nịnh đầm cố hữu:
“…Rồi chú tự hỏi, người đẹp ở đâu xuất hiện vậy hà? Đẹp chi mà đẹp lạ đẹp lùng…”
Thanh Vân cười phá lên. Nàng bước tới lòn tay vào khuỷu tay người đàn ông, dựa sát vào rồi kéo đi như một cặp tình nhân:
“Chú xạo vừa vừa thôi…đưa cháu đi chơi…”
Nàng bắt bẻ:
“…Còn dám nói cháu đẹp lạ lùng…đẹp thì là đẹp…chứ sao lại… lạ lùng”
Bình nhăn nhó:
“Um chú nói lại…Thanh Vân đẹp ơi là đẹp….nhìn người đẹp trái tim chú như muốn ngừng đập”
Bình ôm ngực làm mặt nhăn nhó…Người con gái nhìn ánh mắt tinh nghịch của người đàn ông chưa kịp nói gì thì đã nghe Bình… tung chưởng tíếp tục:
”Mà Thanh Vân ơi…”
Nàng mĩm cười hỏi:
Dạ, chú Bình?”
Giọng người đàn ông làm ra vẻ khổ sở:
“Chú có…già lắm hông dzậy?”
Thanh Vân ngây thơ trả lời nương theo câu hỏi, giọng nàng nghịch ngợm:
“Dạ hông…chú coi còn trẻ trung…ngon lành”
Bình dừng lại nhìn Thanh Vân, ánh mắt người đàn ông sâu lắng nhìn sâu trong đôi mắt đẹp hiền như mắt nai của người con gái:
“Dzậy thì …đừng gọi anh bằng chú…được hông?”
Bỗng nhiên Thanh Vân như bị khựng lại. Có cái gì rộn rã trong nhịp tim của nàng. Có cái gì đó trong ánh mắt lấp lánh sau cái khung kính trắng trên mắt người đàn ông làm con tim nàng hình như đang bị dao động lạ lùng. Và còn nữa… có cái gì gần gũi, gắn bó, thân tình làm nàng chỉ muốn dựa sát vào lòng người đàn ông mà nàng vừa gặp lại ngày hôm nay…
Ô hay…là cái gì nhỉ?
Ánh mắt Thanh Vân đắm sâu trong ánh mắt nồng nàn và ấm áp của người đàn ông. Chỉ trong khoảnh khắc mà nàng hình như thấy thiên thu như đọng lại trong ánh mắt giữa hai người. Chỉ thấy môi hồng hé mở một nụ cười mê hoặc:
“Dạ ..Anh Bình”
Và sau đó là nụ hôn thật nhẹ của Bình trên trán nàng, giọng nói của chàng như chỉ thầm thì trong tai nàng:
”Cảm ơn Em….”
Và sau đó tự nhiên như hơi gió thoảng ngọt ngào mùi hương hoa muà xuân trên thành phố Paris, bàn tay nhỏ nhắn của Thanh Vân đã nằm gọn trong bàn tay ấm áp của Bình. Chàng nắm tay nàng đưa nàng ra xe, chiếc xe Mustang thể thao mui trần màu xám đang nằm đợi ở góc đường.
Bình vòng sang bên kia mở cửa mời nàng lên xe. Thanh Vân cười ghẹo chàng:
”Chú…ơ ơ… Anh Bình có cái xe Mỹ này hồi nào dzậy…coi “gồ ghề” quá hén? Xe này là xe để anh đi “cua” gái phải hôn?”
Bình cũng cười theo:
“Ừ anh mới mua xe này cách đây vài năm.
Chỉ dành riêng cho thượng khách như người đẹp Thanh Vân từ Mỹ sang…
Còn đi cua gái ở đây anh chỉ xài …xe đạp”
Thanh Vân cười to:
“Hahaha …Anh xạo em hoài…”
Bình bật máy xe, tiếng xe nổ êm và mạnh, chàng cười:
”Hông, anh nói thiệt….Anh xạo với em bao giờ đâu”
Chiếc xe thể thao của Bình lăn bánh đưa nàng lướt đi êm ả trong một buổi chiều chủ nhật đẹp nhất ở Paris.
Không khí mát dịu. Bầu trời xanh trong trên cao. Bình đưa nàng lướt qua những chiếc cầu trên dòng sông Seine, tháp Eiffel, Khải Hoàn Môn, những kiến trúc cổ kính xen lẫn với những kiến trúc tân kỳ của Kinh đô Ánh Sáng. Đường phố với những hàng cây thơ mộng, những quán cà phê lộ thiên xinh xắn .. Khắp nơi những bông hoa đủ loại đủ hình dạng, đủ màu sắc khoe nở…
Hình như trong lòng Thanh Vân cũng đang chớm nở một nụ hoa lạ lùng…
Chút da diết trong ánh mắt Bình khiến lòng nàng rộn nhẹ, chút ân cần lúc Bình dừng xe, nhường cho nàng cái áo khoác vì nhác nhìn nàng co ro lạnh trong chiếc xe mui trần chạy bạt gió xuân, chút ấm áp bao phủ lấy người nàng khi nàng khép hai vạt áo…
Một chút thèm muốn được khơi dậy khi nàng tưởng tượng hai cánh tay áo như vòng tay đàn ông đang tình tứ ôm gọn người nàng.
Khiến mắt nàng long lanh, môi nàng mộng thắm, má nàng hây hây đỏ, không phải là từ những bước chân vui trên những con đường nhỏ ngoằn ngoeò tình tứ của Paris mà là từ những nhịp loạn này từ con tim reo vui không chịu ngủ yên của nàng.
Có cái gì đó như thu hút diệu kỳ từ người đàn ông lịch lãm khiến nàng không cưỡng lại được nỗi thèm muốn được tưa sát vao nhau, vào cái hơi hướm ấm áp vững chãi cho nàng sự tin cậy và bảo bọc.
Dường như từng giờ khắc bên cạnh người đàn ông quen mà như lạ này là cả một niềm vui mới len lõi trong nàng niềm miên man chưa định nghiã.
Sau buổi ăn tối lãng mạn mà không kém cầu kỳ tại một nhà hàng Ý, Bình đưa nàng về và nói lời tạm biệt tại đại sảnh của khách sạn Le Marquis, Thanh Vân chu môi nũng nịu:
“Anh xấu! làm người ta vui… người ta không để ý .. người ta ăn no muốn ‘pể ‘ bụng…ngày mai em hông muốn đi làm đâu .. em muốn đi chơi dzới anh nữa..”
Bình cười ấm galant:
“Anh xin sẵn sàng phục vụ Công Chúa của anh…”
Khi chaò nhau chia tay theo phong cách Tây, Bình ôm nàng thật chặt nhưng lại cái hôn trên trán nàng, nhẹ nhàng: ‘Bon nuit, ma petite, à demain!’
Nhưng lúc nàng lên phòng khách sạn thì cái chuông điện thoại vang lên, Thanh Vân nhấc lên …
Tiếng Bình ngập ngừng:
“Anh đây…anh …anh chưa về được…
Anh nhớ em…anh không muốn xa em, pas ce soir …”
Thanh Vân cảm thấy hồi hộp như nghe lời tỏ tình lần đàu… Từ trong tiềm thức, giọng nàng thiết tha không che đậy .. tiếng con cái gọi mời con đực, tiếng con gái chaò đón:
“…Em… em không muốn anh về … em ở số 505”
… Vài phút trông chờ dài như thế kỷ, con tim tưởng đã ngủ yên bỗng bừng trỗi dậy, ngực nàng phập phồng theo từng nhịp thở gấp rút, khiến nàng bất giác đưa tay chặn lấy ngực …
Nàng nghe tiếng chân ngoài hành lang, tiếng người gõ cưả, cánh cửa phòng được mở ra. Ánh mắt của nàng và Bình trao cho nhau hết những khao khát sâu kín của con tim, không cần những lời saó rỗng, những cử chỉ thường tình, hai thân xác đổ vào nhau như muốn nhập làm một … Vòng tay đàn ông vững vàng khoá kín, từng đợt cảm giác đê mê, ấm áp, dễ chịu lùa đến như từng cơn sóng nhỏ in hằn trong tiềm thức
Cánh cửa phòng được khép lại sau lưng, môi nàng được khoá chặt bởi nụ hôn dài như bất tận …
Êm ả…
Nồng nàn….
Ngọt ngào…
Tê Dại…
Ô hay! nụ hôn lạ lùng của con tim rộn rã đang nhảy múa những bài luân vũ của Tình Yêu…
Nóng bỏng…
Mềm mại…
Quay cuồng…
Say đắm…
Môi Bình lướt nhẹ trên vành tai nhỏ nhắn, thì thầm:
‘Je t’aime!! ma petite!’
“Anh Yêu Em, bé con ơi!”
Ở một cõi riêng nào đó, con tim nàng cùng hoà nhịp:
”Em Yêu Anh! Em Yêu Anh! Em Yêu Anh!”
Lời yêu tuy chưa thốt nhưng ánh mắt nàng đã nói thay lời.
Ánh mắt của người đàn bà đang yêu …
Ánh mắt của dâng hiến… của tình tứ …của ân cần… của mời mọc…
Môi nàng dịu ngọt lại tìm môi chàng nóng ấm…
Nàng hôn Bình mà tưởng như muà xuân đã trở về đem toàn kỳ hoa dị thaỏ rãi đầy tràn trong tâm hồn….
Trong ánh mắt long lanh dâng hiến đó Thanh Vân nhận ra cái tình cảm êm ả đang dâng tràn trong nàng. Lặng yên , êm đềm nàng nắm tay Bình kéo chàng đến cái giường ngủ rộng êm ái…Ở đó nàng kéo tay chàng đặt lên vú nàng…
Bàn tay Bình nóng ấm nhẹ nhàng trên hai bầu vú. Chàng khẻ mở mấy cái nút áo…hai bầu vú đàn bà tưoi trẻ mịn màng no căng phập phồng theo nhịp thở…cái áo rớt xuống…chàng lòn tay mở cái khóa nịt vú ở phiá trước… hai núm vú hồng căng nhọn ngọt ngào khiêu khích vươn cao trên hai bầu vú trắng mịn màng…
Bình như muốn nín thở khi bàn tay Thanh Vân cũng lần mở cho chàng những cái nút áo…rồi cái dây nịt…cái khuy quần nới lỏng…Bình vươn tay ngả nhẹ người con gái xuống giường…
Môi chàng êm đềm trên làn da vú nõn nà con gái…miệng chàng chụp xuống dịu êm trên hai núm vú nồng say…Thanh Vân rên nhỏ khi tay Bình vờn vuốt xoa nắn êm như mơ hai bầu vú căng căng…
Cho đến lúc hai người trần truồng quấn nhau thì cảm giác ấm áp trong nhau càng thêm đầy tràn. Thanh Vân dang hai cặp đùi thon, nàng kéo nhẹ thì cái cương cứng nóng ấm của Bình trôi tuột vào trong cái vòng trơn ướt êm dịu của nàng.
Chàng nằm đè trên người nàng…cặc chàng êm đềm vuốt ve cọ sát *** nàng…ánh mắt chàng đan trong mắt nàng.
Âu yếm …ngọt ngào…tình tứ …yêu thương..
Chỉ đơn giản vậy mà nàng nghe tê sướng trùng trùng dâng dâng trong từng va chạm của cặc trong ***.
Chỉ đơn giản vậy mà nàng cảm nhận được tình yêu trong những làn sóng cảm giác nhấp nhô bềnh bồng trên da thịt nàng.
Chỉ đơn giản vậy mà nàng nhận lại được những co thắt sung sướng của *** nàng khi cặc rướn sâu, ấn mạnh, rồi tia bắn tận đáy cái khe Đào Nguyên nóng ướt chật chội.
Thì ra khi yêu nhau, cho nhau, nhận từ nhau những tê dại của ngất ngây nồng ấm có nhiều khi nàng không cần những thủ thuật màu mè…
Chỉ đơn giản nhận và cho là đủ trọn vẹn tột đỉnh ái ân…
Nụ hôn sau đó trên môi Thanh Vân ngọt ngào không tưởng được.
Nàng biết nàng đã yêu!
Ba ngày làm việc căng thẳng được trôi qua êm ã vì Bình mang lại cho Thanh Vân nỗi bình an dịu dàng mà nàng chưa hề trải qua trong đời nàng.
Ở cái thành phố rất dễ thương này, nàng gặp người đàn ông mà nàng đã yêu ngay trong ngày đầu gặp mặt. Bình là người tình đằm thắm và vững chãi. Nàng như chú mèo con thoải mái rúc người trong vòng tay âu yếm vuốt ve của chàng. Không lo sợ, không đề phòng, không nghĩ ngợi vẫn vơ.

Previous page 1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 11 12 13 14 15 16 17 18 19 20 21 22Next page
Back to top button