Tồi hôm đó, ôm Hạ Hồng trong vòng tay, Tứ Hải nói cho nàng nghe những khúc mắc trong lòng. Dĩ nhiên nàng hiểu những khúc mắc này phát xuất từ bà mẹ Tứ Hải. Thục ra trong suy nghĩ của Hạ Hồng, những trở ngại từ thái độ thiếu thân thiện của bà mẹ Tứ Hải mà nàng cảm nhận bằng cái trực giác nhạy bén của đàn bà là vấn đề không thể che đậy hoặc né tránh. Trước hay sau gì nàng và Tứ Hải cũng phải đối diện với bóng dáng và tình cảm của bà mẹ chàng trong đời sống tình cảm của cả hai. Vì vậy nàng bình thản và chăm chú nghe Tứ Hải nói, nàng thực sự muốn nhận hiểu vần đề…
Thì ra vấn đề nào cũng có lý lẽ và nguyên cớ của nó…
Hạ Hồng có thể đoán ra được trong thái độ lạnh lùng của bà mẹ Tứ Hải đối với nàng. Dĩ nhiên là bà mẹ nào cũng không muốn có con dâu là gái goá chồng và đã có con như nàng. Dĩ nhiên là bà muốn con trai của bà có một người đàn bà, một người vợ xứng hợp hơn trong đời . Dĩ nhiên là bà nhìn thấy Tứ Hải còn có nhiều cơ hội để tìm gặp người đàn bà đó, tại sao phải chọn nàng?
Nhưng khổ thay, ở phiá trên cái lý lẽ và tâm lý thông thường đó, lại còn ẩn dấu một lý do khác.
Tứ Hải trầm ngâm kể lại cho Hạ Hồng nghe những gì bà mẹ chàng thổ lộ với chàng…những điều mà từ lâu bà chôn kín trong lòng:
“Anh chỉ biết Ba anh mất sớm, lúc anh bảy tám tuổi…có một điều anh không hề biết là Ba anh đã có một thời gian gây ra một đổ vỡ rất lớn, không hàn gắn nỗi trong đời sống tình cảm đối với mẹ anh…”
“Hồi anh còn nhỏ, có một thời gian ba anh đã bỏ gia đình để theo đuổi một đời sống khác, với một người đàn bà khác…”
Tứ Hải hơi ngập ngừng, chàng nhìn sâu vào mắt Hạ Hồng:
“Anh nói với em chuyện của mẹ anh là muốn em cùng với anh chia xẻ, giải quyết những vấn đề của đời sống, ngoài ra… anh yêu em, anh chỉ muốn cho em những gì êm đềm nhất từ anh thôi…”
Hạ Hồng nhận hiểu tâm tình của người yêu, nàng hôn chàng lên trán:
“Anh à…em lớn rồi. Em hiểu anh … anh cứ nói em nghe…”
Tứ Hải vòng tay ôm nàng chặt hơn, giọng chàng trầm trầm:
“Mẹ anh nói với anh là người đàn bà quyến rũ ba anh, kéo ba anh ra khỏi vòng tay của mẹ anh và hai anh em anh là một người đàn bà đẹp…và …và…cũng có một đứa con gái”
Hạ Hồng cười khúc khich, vở lẽ:
“À ra vậy…hèn chi mẹ anh gặp em bả tưởng em là con “hồ ly tinh” hiện ra bắt cóc anh, cũng giống y như chuyện cùa ba anh vậy…”
Giọng cười hồn nhiên của Hạ Hồng làm nhẹ đi cái nặng trĩu trong lòng người đàn ông…Tứ Hải cắn trên đôi môi hồng đỏ mọng xinh xinh đang trề ra trêu ghẹo chàng…
Tay chàng vờn vuốt trên hai bầu vú nhung êm…Giọng chàng êm ru:
“Em là hồ ly tinh thì anh cũng… tình nguyện để em bắt cóc…”
Tay con gái vùi xuống tìm cặc, vờn vuốt nghịch ngợm:
“Thiệt hả? Anh hông sợ em hớp hồn anh…kéo anh lên núi…yêu anh cho anh chết mê chết mệt…quên luôn cả mẹ già, em gái anh hả?
Nàng nhận ra cặc đàn ông cương cứng nóng ấm trở lại trong những ve vuốt êm đềm dịu dàng của nàng…
Giọng đàn ông ngọt ngào bên tai:
“Dĩ nhiên anh hông sợ…anh ở lại trên núi luôn với em…”
Hạ Hồng vùì mặt vào ngực người yêu, tiếp tục trêu ghẹo:
“Rồi lỡ mẹ anh lên núi tìm anh, đòi tử chiến với “hồ ly tinh”, rồi anh bỏ ai, binh ai?”
Lần này thì câu hỏi của nàng trở thành một nan đề, Tứ Hải lúng túng:
“Ơ ơ anh..anh…”
Hạ Hồng cắn lên da thịt người yêu, tiếp tục làm khó:
“Anh…anh làm sao…?
Anh bỏ em, anh dzìa dzới mẹ anh phải hôn?”
Đàn ông thông minh đối đáp:
“Hông …dĩ nhiên là không..
Anh sẽ quỳ lạy mẹ anh, xin mẹ anh để yên cho anh sống với em…yêu em hoài hoài…”
Con gái phản công:
“Lỡ mẹ anh nhứt định hông chịu rồi sao?”
Nàng nghe giọng đàn ông thành thực:
”Thì anh nói với mẹ anh là nếu mẹ anh làm gì em, thì anh cũng sẽ chết theo em…
Hai đứa mình lúc nào cũng có nhau…”
Hạ Hồng cảm động:
“Anh dám chết theo em hả?”
Tứ Hải ôm chặt người yêu:
“Dĩ nhiên..anh dám…”
Con gái hôn lên môi ngưòi yêu nụ hôn ngọt ngào…
Nhưng có một điều mãi sau sau này trong những tháng năm cùng với Tứ Hải, Hạ Hồng nhận ra là đàn ông nói thì dễ nhưng làm thì khó. Mà khổ thay, đàn ông nhiều khi còn không chịu đương đầu với những vấn đề của đời sống, nhất là trong đời sống tình cảm.
Trường hợp của nàng là một: Tứ Hải yêu nàng, nhưng khi tình cảm của chàng dành cho nàng va chạm với sự phản đối ngầm ngầm nhưng mạnh mẽ của bà mẹ thì chàng chọn thái độ né tránh thay vì đối diện.
Hạ Hồng nhận ra điều này khi chàng ít khi muốn đưa nàng về nhà thăm mẹ chàng vào những cuối tuần như thường khi. Cái trực giác của nàng cho nàng nhìn thấy thái độ lẫn tránh của người yêu. Khi nàng lên tiếng hỏi:
“Mẹ anh dạo này còn phản đối anh chuyện em và anh không?”
thì nhận được câu trả lời vô thưởng vô phạt như:
“Ô…mẹ anh thì lúc nào chẳng vậy…bả già có bao giờ đồng ý với anh chuyện gì đâu…”
hoặc là:
“Ô… em đừng bận tâm…mình ở Mỹ mà, đâu có phải ở Việt Nam đâu mà lo…từ từ rồi mẹ anh cũng phải đổi ý…”
Hạ Hồng thông minh nên nhận ra những né tránh trong những cách trả lời của Tứ Hải. Nàng nhận ra rằng bức tường ngăn cách chàng và nàng do bà mẹ dựng lên có vẻ ngày càng cao hơn….
Nàng cũng nhận ra rằng trong mối tình cảm yêu thương giữa nàng và Tứ Hải còn hiện diện những sợi dây ràng buộc của những tình cảm rất gần gũi khác. Và đối với Tứ Hải, tình mẫu tử không phải là chuyện có thể xếp qua một bên. Nàng muốn tìm hiểu rõ hơn mối quan hệ tình cảm giữa Tứ Hải và bà mẹ chàng, cho nên nàng đề nghị với Tứ Hải đưa nàng về nhà:
“Lâu quá em không đến thăm mẹ anh, thứ bảy này là “Mother Day” em muốn ghé thăm bà…anh nhen…”
Dĩ nhiên là Tứ Hải không có lý do gì để tránh né…
Nhưng ngày “Mother Day” hôm đó lại là một buổi chạm trán giữa nàng và bà mẹ Tứ Hải và cũng là ngày mà nàng như con sông đến khúc rẽ, mở dòng hướng về một nhánh đời mới trước mặt…
Khi nàng về tới nhà mẹ Tứ Hải vào khoảng xế chiều, nàng nhận ra trong nhà có rất nhiều người. Trái hẵn với mọi lần trước khi nàng ghé thăm bà, căn nhà vốn thường yên tĩnh bây giờ nhộn nhịp tiếng cười nói. Giống như nàng, Tứ Hải cũng có vẻ ngạc nhiên. Nhưng ngay sau đó thì Hạ Hồng hiểu ra là hình như có sự sắp xếp trước cho buổi họp mặt đông đảo này từ bà mẹ Tứ Hải. Bởi vì chính yếu người mà nàng và Tứ hải gặp tối hôm đó là một cô gái trẻ đẹp xinh xắn, và một chi tiết rất quan trọng khác là cô gái đó lại rất gần gũi và thân tình trong cách đối xử đối với mẹ Tứ Hải.
Cô gái tên Thanh Thư. Mẹ của cô và mẹ Tứ Hải là hai người bạn rất thân từ nhỏ cho đến lớn tự thuở còn ở quê nhà. Và dĩ nhiên cô gái này và Tứ Hải biết nhau, cũng từ nhỏ…
Họ gặp lại tay bắt mặt mừng. Tứ Hải quên cả cái nguyên tắc hết sức sơ đẳng trong quan hệ đối xử là giới thiệu nàng cho những người rất lạ mặt đối với nàng.
Hạ Hồng hơi lùi lại khi nhận ra Tứ Hải quên bẳng cả nàng và vui vẻ tiếp chuyện với bà mẹ và cô bạn gái tự thiếu thời. Đến khi chàng nhận ra cái lỗi lầm quan trọng này thì Hạ Hồng thấy rõ ràng là tự ái nàng đã bị tổn thương. Nàng càng cảm thấy mình đang là người thửa thải trong buồi họp mặt hôm nay khi cái lọ hoa hồng lớn rất đẹp, chưng cắm rất mỹ thuật của nàng dành tặng cho mẹ Tư Hải bị đón nhận trong nỗi thờ ơ của bà. Không ai để ý đến nàng, nhưng nàng hình như nhận ra cái vẻ đắc thắng của bà mẹ Tứ Hải khi bà sắp xếp cho Thanh Thư ngồi cạnh bên Tứ Hải trong bàn ăn tối. Hạ Hồng thì ngồi xa hơn, cạnh cô em gái chàng. Hạ Hồng đang bị bà loại ra ngoài buổi tiệc một cách có kế hoạch. “Cuộc chiến” này là do bà chủ định sắp xếp…Bả mẹ Tứ Hải cười nói vui vẻ cũng giống như Tứ Hải và cô gái mới kia.
Hạ Hồng cố gắng giữ bình thản, nhưng trong lòng thật ra đã thấy không vui.
Đó là lần đầu tiên trên đường về nhà cùng với Tứ Hải, nàng yên lặng không nói gì. Khi Tứ Hải hỏi thì nàng chỉ nói là nàng hơi mệt, cần về nhà nghỉ ngơi…
Ở trong căn phòng ngủ của nàng. Một mình, đột nhiên nỗi bực dọc nảy giờ không có lối thoát, bùng vỡ…
Hạ Hồng khóc ngon lành… như một đứa con nít…
Những gì xảy ra sau đó trong cuộc tình với Tứ Hải làm Hạ Hồng nhận ra rằng Tình Yêu không phải đơn thuấn là những rung động của cảm giác hoặc là những gặp gỡ trong tâm hồn và thể xác.
Nàng mơ hồ nhận ra có cái gì đó mất đi trong những lần yêu nhau cho nhau những rung động của thể xác với người đàn ông nàng yêu.
Cái gì đó mất đi giống như cái bức tranh làm bằng những mảnh “puzzle” ghép lại với nhau, đột nhiên mất đi một mảnh nhỏ. Chỉ một mảnh nhỏ bị đánh mất mà cái bức tranh trông kỳ cục, hụt hẩng, nửa vời.
Nó giống như những chữ ghép nối trong một bài thơ tình không có hồn của những người mạo nhận là thi sĩ…những chữ nghĩa mà nàng biết chúng nó sẽ tung tăng nhảy múa như có một sức sống kỳ diệu nếu chúng nó có tình yêu từ tâm hồn sáng tạo của một thi sĩ tài hoa.
Hạ Hồng mơ hồ nhận ra Tình Yêu như một chiếc xe thần kỳ có khả năng chuyên chở nàng đi xa đến cõi Thiên Thai tuyệt vời của cảm giác và rung động, mà hễ khi vắng bóng chiếc xe này thì những cảm giác của nàng đột bỗng nhiên như rơi xuống cái cõi dung tục vật tính của những thoả mãn thèm khát thể xác.
Hạ Hồng lặng lẽ quyết định tách rời khỏi đời sống Tứ Hải. Nàng không muốn phải trở thành một người phải chiến đầu để có Tình Yêu, nhất là phải trở thành kẻ dành giựt tình cảm…
Tình Yêu đối với nàng là những gì phải đến cùng một lúc từ cả hai phía, đàn ông và đàn bà, là cùng một lúc cho và nhận…là cùng một lúc nhóm lên ngọn lửa cháy reo vui trong trái tim yên lặng, đều đều những nhịp đập đơn điệu buồn tẻ của đời sống…
Thanh Vân duỗi người một cách lười lĩnh trên chiếc giường rộng.
Kể từ khi ly dị với người chồng cũ, nàng không ngờ cái biến cố này trong cuộc đời nàng làm biến đối hẳn cả một khoảng đời còn lại của nàng. Nàng bỗng không còn tin tưởng hoặc giữ gìn trong những thói quen giao tiếp với đàn ông.
Và cái lần yêu nhau trong những rung động lạ lùng của thể xác với Minh, chồng của cô bạn gái mới rất thần thiết của nàng, Hạ Hồng, càng làm thay đổi ghê ghớm những suy nghĩ của Thanh Vân trong chuyện chạy đuổi theo những thoả mãn của những đòi hỏi của xác thịt.
Người chồng đầu của nàng, hắn tên Hiếu, mà hễ khi nghĩ đến nàng cũng không hề hiểu là tại sao nàng lấy hắn. Làm như lúc đó nàng thấy rằng mình cần có một người đàn ông và một gia đinh…nếu không thì sợ trễ mất cơ hội. Đám cưới không mang một ý nghĩa trọng đại đối với nàng bởi lẽ nàng là người vốn sống theo hệ phái Tự Do cá nhân kiểu Mỹ tuyệt đối. Thanh Vân theo Mẹ vượt biên sang đây từ lúc 8 tuổi. Trong lúc bà mẹ đầu tắt mặt tối lo đi làm nuôi nàng ăn học thì Thanh Vân lớn lên và hoà nhập theo dòng sống mới tự nhiên như con chim non bay nhảy không chút lo âu trong vùng trời mới mẻ này. Được cái nàng học rất giỏi, nhưng tự do phóng túng thì cũng không ai bằng.
Thanh Vân lớn lên ở cái xứ sở của Tự Do cá nhân này thật là đúng môi trường đề cho nàng phát triền, nàng vẫn thường nghĩ vậy.
Nàng khá cao, người hơi gầy, đẹp một cách tự nhiên, không “sexy” kiểu vú tròn no căng, mông lẳng lơ như Hạ Hồng nhưng có một điều nàng không muốn thổ lộ cùng ai là làm như trong người nàng cũng muốn nỗi loạn theo nhiếu thứ khao khát kỳ lạ. Không hẵn là những khao khát của thể xác không thôi, có khi là những khao khát được thành công trong sự nghiệp, trong đời sống. Bởi vậy cho nên khi Thanh Vân lao vào chuyện gì thì nàng trở nên người cạnh tranh rát quyết liệt với đối thủ hoặc người đồng hành. Trừ phi người đó làm nàng khẩu phục tâm phục, còn nếu không thì khó lòng có ai làm cho nàng lùi bườc nhường đường. Thanh Vân học rất giỏi ở trung học, rồi tốt nghiệp đại học, ngành Computer Science một cách dễ dàng. Nàng ra trường với điểm tối ưu nên việc tìm việc làm đối với nàng không phải là chuyện khó khăn …
Duy chỉ có một khu vực của khao khát mà nàng vẫn chưa bao giờ có được thoả mãn: khu vực của thể xác. Chỉ trừ một đêm với Minh…một đêm trong đời mà nàng không thể quên.
Đêm ái ấn chất ngất trùng trùng cảm giác. Đêm ngà ngọc tuyệt vời mở ra cho nàng cánh cửa của rung động ghê ghớm mà từ đó nàng không thể quên nỗi trong cuộc đời của nàng. Cũng là đêm làm nàng nhận ra những tẻ nhạt của đời sống nhàm chán vợ chồng.
Cho đến khi nàng tình cờ phát giác ra mối tình vụng trộm của Hiều, chồng nàng với một cô gái khác cùng sở.
Nàng chỉ đơn giản làm chuyện ly dị, không ồn ào, không giận dữ…Làm như khi không có tình cảm hay tình yêu, việc cắt đứt mối quan hệ vợ chồng nhẹ như việc vứt bỏ hết mấy cái khăn trải giường và thay thế vào đó là một loạt những cái khăn mới…
***
Thanh Vân uể oải vươn tay trên cái khăn trải giường màu hồng nhạt…bên cạnh nàng là Thành, một bạn trai độc thân cùng sở. Tối thứ sáu hôm qua nàng đi uống rượu, nhảy đầm cùng Thành suốt sáng sau khi đi làm về. “T.G.I. Friday”, Thanks God It’s Friday trở thành những khoảng thời gian bắt đầu cho những buông thả cuối tuần theo những “chàng” và “nàng” hãy còn độc thân vui tính.
Thành trạc tuồi nàng, hắn cũng chẳng thèm lo chuyện gia đình vợ con…lại biết rõ nàng bây giờ cũng thuộc loại… độc thân tại chỗ nên bèn rũ rê nàng nhập cuộc với đời sống ào ào của hắn.
Hắn mở lời mời nàng đi uống rượu ở cái club quen hắn hay lui tới. Hắn mở miệng mời mà cũng không nghĩ là nàng sẽ nhận lời hay không chỉ vì cô bạn gái hắn hạn đi cùng giờ chót hủy bỏ cuộc hẹn. Hắn không khoáí đi một mình nên rủ Thanh Vân đi cùng. Hai người đi cùng chiếc xe BMW của hắn. Tới khuya hắn uống hơi nhiều nên Thanh Vân lái xe đưa hắn về trờ lại nhà nàng…Lúc về đến nhà, nàng rủ hắn lên nhà, thầm nghĩ chỉ dự trù cho hắn ngủ qua đêm vì sợ hắn say, lái xe về không an toàn.
Lúc vào nhà, vừa đóng cánh cửa lại sau lưng thì hắn ôm nàng vào lòng. Hắn hôn nàng lên môi…Hơi rượu trong người nàng vẫn còn nồng nàn…nàng chợt thấy những rạo rực ào ào tan chảy trên môi hôn vội vàng…
Thanh Vân nhớ nàng đã ôm Thành và hưởng ứng nhiệt tình nụ hôn dữ dội của hắn …thì chỉ trong khoảnh khắc là cái áo thung của nàng bị cởi tung…bàn tay nóng hừng hực tháo tung cái khuy móc trên cái nịt vú mong mảnh khêu gợi cũa nàng…Thành chỉ khẻ kéo nhẹ nàng một vòng là nàng lọt vào vòng tay ôm của hắn…hai tay hắn úp trọn hai bầu vú nóng ấm…Nàng rùng mình nhìn hai tay đàn ông vò nắn vuốt ve hai bầu vú mịn của nàng….hai núm vú nhỏ xiu nâu nâu hồng nhọn căng trong kích thích….Chỉ thấy gã đàn ông rùng người xuống …hắn cởi luôn cái quần nàng….mặt hắn úp vào cái khu tam giác kín…hơi thở hắn nóng bỏng….Hắn ngườc lên hỏi nàng:
“Phòng ngủ Vân ở đâu…”
Thanh Vân rùng mình…nàng chỉ tay về hướng cái phòng ngủ của nàng…Thành nhấc bỗng nàng trong tay…bước về phòng ngủ của nàng… …
Khi đặt nàng xuống cái giường ngủ có trải cái khăn giường màu hồng…hắn thoát y …Hắn to con… bắp thịt rắn rõi như một lục sĩ…Thanh Vân rùng mình khi thấy cặc hắn cương cứng to dài bung ra phiá trước…
Hắn cúi xuống cởi tuột cái quần xì líp trên người Thanh Vân một cách thô bạo…thành ra nàng trần truồng trong ánh đèn hồng…vú nàng nhấp nhô lên xuống trong hồi hộp kích thích…
Thành xà xuống cơ thể người đàn bà đang tênh hênh phơi bày như cọp vồ mồi…hai tay hắn chụp hai bầu vú căng căng….hắn xoay nhẹ tay là môi hắn đã nút trọn cái núm vú…hắn nút nhẹ nhẹ rồi nút chùn chụt…tay hắn không chút chần chờ vùi ngay xuống dưới…bàn tay nóng hôi hổi của hắn tìm vào ngay trên hai cánh ***…tách vào giữa lòn trong cái khe ướt nhẹp…ngón tay hắn lòn sâu vào trong *** người đàn bà…
Thanh Vân rên nhỏ…ngón tay gã đàn ông vùi sâu trong cái khe *** nóng ươt… sục sạo tàn bạo không chút thương tiếc….
Vú nàng …*** nàng bị kích thích một cách thô bạo…như giông như bão …ngón tay hắn xoay xoay trên cái hột le….rồi chạy sâu tuốt vào trong làm nàng cong rướn theo những tê dại dã man kiễu cướp biển làm tình…
Thanh Vân rên rĩ, rít lên tiếng thỏa mãn của con cái…thì bị hắn cắn….hắn cắn tơi tả làn da vú trăng nõn…hắn làm nàng cong rướng nhột nhạt lúc cắn trên làn da bụng mịn màng…rồi sau đó là là da đùi non mượt mà….
Thanh Vân dang rộng hai đùi vì không chịu nỗi nhựng cú mấp cắn bạo bùng trên đó… thì môi hắn chụp trọn trên caí *** nóng ướt của nàng….
Hắn nút nghe chùn chụt cái hột le mọng căng….lưỡi hắn càn quét tả tơi cái khe *** hồng êm êm nõn nà …hắn vẹt rộng đùi non….mấy ngón tay hắn mân mê cái khe ***.. mở tách hai cánh *** ra hai bên…cho *** khoe mở rồi cái lưỡi hắn miết xuống càn quét cái vùng da thịt nhạy cảm nhất của đàn bà…
Thanh Vân chết điếng…nàng vùi tay tìm cặc…Nàng xoay người xuống…cặc nóng ấm nống nàn…Thanh Vân mút nhẹ cái đầu cặc nóng ấm…nàng kéo tuột làn da cặc cho dầu cặc hồng hồng phơi bày trọn vẹn…cặc giựt nhẹ trong những liếm mút kiểu mèo con liếm sữa của nàng…cặc nẩy giựt theo kiễu bú mút bạo bùng lên xuống trên cái vùng cương cứng nóng ấm của đàn ông.. Đàn bà nút chùn chụt mê đắm….hai tay nàng vuốt ve hai bầu dái no tròn…
Thanh Vân xoay người…nàng nhin gã đàn ông mới vừa thức giấc. Hắn nhìn nàng miệng như muốn cười mĩm. rồi khẽ nhếch mép:
“Good morning…How do you feel”
Thanh Vân nhận ra cả cái cơ thể nàng như muốn rã rời từng mảnh. Gã đàn ông làm tình với nàng mạnh như… con trâu nước. Nàng khẻ rên:
“Ông làm tui thở không ra hơi…”
Thành cười nhẹ:
“Sorry…Cái bathroom ở đâu…có đi ăn sáng với tôi được không?”
Thanh Vân trả lời giọng lười lĩnh:
“ Sorry…tui không muốn đi đâu hết…chỉ muốn ngủ thêm một giấc…ông đi đi…đóng cửa lại cho tui…tui không tiễn ”
Thành gật đầu:
“Tôi có cái hẹn vào trưa nay…khi khác mình gặp lại”
Khi Thành rời khỏi nhà, Thanh Vân nhắm mắt và nghe lại từng cảm giác rã rời từ những khoái cảm tối hôm qua với hắn…*** nàng ê ẩm với những sướng khoái…
Nàng nhớ lúc người đàn ông đè ngửa nàng xuống…vẹt hai đùi cho *** dang mở và ấn cặc vào *** nàng.
Hắn dập *** tơi tả…hắn làm nàng quýnh quíu tay chân..Hắn vác đùi nàng trên hai cánh tay rắn chắc…cứ vậy mà hắn nắc nẫy cặc trong *** đàn bà ướt nhẹp dâm tình…Sướng khoái lan lan khắp người nàng như sóng cồn.
Hắn dập *** một lúc thì xoay người nằm ngang trên giường…hai đùi hắn kẹp đùi nàng…cặc hắn lút sâu trong ***…. ở tư thế này hắn tha hồ vờn vuốt hai bầu vú căng cứng …tha hồ tay hắn ve vuốt hai núm vú nâu nâu hồng hồng nhọn hoất…hắn lim dim mắt ngắm hai bầu vú trắng mịn đang bị tay hắn vò nắn xoa đè…trong lúc cặc hắn tha hồ vuốt ve mơn trớn *** đàn bà nóng ướt chật chội…
Nhưng Thành không ngừng ở đó..Hắn nằm ngửa cho nàng cỡi *** trên cặc…hắn chồm lên xoay người nàng lại…kéo mông nàng bắt nàng chống tay trên giường…hắn chơi *** từ phiá sau như chó đực chơi chó cái…
Phải nói là hắn làm *** nàng tê dại từng cơn…cho đến lúc hắn đè ngửa nàng xuống…hắn dập dũa *** ào ào như thác đổ như mưa giông…vú nàng tung tung theo nhửng cú dập cú nắc liên tục làm những tê sướng trong *** càng lúc càng dữ dội…Thanh Vân nhớ nàng đã cong người rên rĩ và níu cứng tay hắn cho đến lúc hắn rướn sâu trong *** và tia bắn…
Nàng ghì hắn chặt cứng…nàng rùng mình theo những tê dại mà gã đàn ông cho nàng…
Có điều hình như có cái gì trống vắng bây giờ …lúc này …ở đây…
Đó là lúc Thanh Vân nhận ra cái thiếu thốn của một hơi ấm nồng nàn, từ một vòng tay ôm ân cần, và của tiếng thì thầm “Anh Yêu Em”.
À thì ra có những điều nàng có thể tìm lại được từ cuộc tình một đêm trong tay một người đàn ông như Thành. Nàng có thể tìm lại những khoái lạc của thể xác, những rung giựt của *** trong những nút liếm của con đực, những rã rời tê điếng từ những dập nã của cặc trong ***. Nhưng nàng không tìm lại được cái ấm áp của yêu thương, cái rung động của con tim, và nỗi dịu êm của tình tự cho và nhận. Tự sâu trong lòng, nàng có thể cảm nhận một nỗi hụt hẩng lạ lùng trong tâm hồn nàng lúc này.
Lang thang tận cùng trong đáy sâu của con tim nàng mơ hồ nhận ra cái điểm khác biệt lớn lao giữa một đêm với Minh và với Thành. Ngày mai, có lẽ giữa nàng và Thành sẽ không có chuyện gì xảy ra. “No big deal”, nhóm chữ nàng vẫn thường dùng để nói về những việc không quan trọng trong đời sống.
Nhưng một đêm với Minh thì lại khác bởi lẽ nàng vẫn còn nhớ hoài trong đời. Hình như có cái gì nồng ấm trong vòng tay của Minh…có cái gì đó làm tim nàng rung động theo những va chạm kỳ lạ của thể xác…có cái gì khác lạ trong môi hôn dịu dàng…có cái gì đó nối liền với nhịp đập của con tim nàng làm nó nhảy múa rộn rã khác thường….
Thanh Vân chạm tay lên dưới bầu vú phiá trái…ở chỗ con tim đang đập những nhịp đập buồn tẻ…”Một ngày như mọi ngày”…nàng mĩm cười và nghe như bài nhạc của nhạc sĩ họ Trịnh văng vẳng đâu đây…
Yêu…”Anh Yêu Em” …Chỉ ba chữ đơn giản mà có thể làm thay đổi con tim với những nhịp đập đều đều này sao?
Thanh Vân vừa chợt nhận ra nàng biết nàng đang muốn tìm một cái gì đó đang thiều vắng trong đời sống của nàng bây giờ. Một vòng tay ôm? Hay là một ánh mắt ân cần? Hay là cái gọi là Tình Yêu?
Mà ô hay..Tình yêu là cái gì nhỉ?
Tình Yêu không thể định nghĩa giồng như một từ ngữ mà nàng có thể tìm thấy trong tự điền. Tình yêu cũng không là một người khác phái nàng có thể nhìn thấy hoặc đụng chạm. Tình yêu là cái gì nàng không thể hiều nỗi…không thể sờ mó..
Nàng chỉ biết khi yêu con tim nàng rung động khác thường. Nàng chỉ biết khi yêu con tim nàng rộn rã reo vui. Nàng chỉ nhận ra khi yêu nắng bỗng như cũng biêt reo vui, chim hình như cất giọng hót lạ lùng…
Nhưng bây giờ con tim nàng đang đều đều một nhịp…một nhịp đều đều…
Thanh Vân thiếp đi trong giấc ngủ… nàng mơ thấy Minh và trong giấc mộng hình như nàng thấy môi người đàn ông mấp máy như mơ hồ nói với nàng :
“Anh Yêu Em…”
Thanh Vân lặng yên nhìn Hạ Hồng. Người bạn trẻ của nàng có vẻ mệt mỏi. Hình như cái nét hồn nhiên, trong trắng và nhiệt tình của Hạ Hồng hôm nay vắng bóng.
Ngoài kia, buổi chiều Chù nhật thật yên tĩnh, Thanh Vân kéo tay bạn vào nhà rồi kéo luôn vào phòng ngủ:
“Bồ ngồi đây, chờ tui…”
Nàng và Hạ Hồng cùng có cái thói quen khi đến với nhau là rủ nhau nhảy lên cái giường ngủ…mà giường ngủ của nàng và của Hạ Hồng đều có rất nhiều cái gối ôm êm ái…ở đó nàng và Hạ Hồng hay ôm gối ôm ngồi nói chuyện tâm đầu ý hiệp với nhau hàng giờ…
Thanh Vân nhanh chân trỏ lại với chai rượu vang mà nàng và Hạ Hồng thích, nàng rót vào hai cái ly thủy tinh rồi chuyển cho Hạ Hồng:
“Nè bồ uống với tui cho ấm bụng… Nói chuyên tui nghe, làm gì có vẻ mệt mỏi vậy bạn?”
Hạ Hồng cười nhẹ:
“Ừ..tui vừa chia tay với Tứ Hải…”
Thanh Vân hơi sửng sốt:
“Ố ồ..có chuyện gì xảy ra?”
Thanh Vân nghe Hạ Hồng nói chuyện về những ngăn cách trở ngại từ phiá bà mẹ của Tứ Hải. Nhưng rồi nàng hiểu cái lý do chính yếu mà Hạ Hồng cắt đứt mối quan hệ tinh cảm mới này với Tứ Hải là thái độ lừng chừng không ngã ngủ của người đàn ông. Tình Yêu ban đầu giữa Hạ Hồng và Tứ Hải không còn đất để phát triền và tiến xa hơn.