Bên Kia Cánh Cửa Full

Nhiêu vần đề phát sinh khi chàng bám víu rất sâu vào những thứ chàng “Có” và cảm thấy mọi sự sụp đổ khi chàng đối diện với nỗi mất mát của cái “Không”. Nhưng khi nhận ra lý lẽ này, chấp nhận nó như là một thứ định luật của cuộc sống và thoát ra ngoài, Danh vẫn không nhận ra cái ý nghĩa và mục đich của đời sống chính chàng. Tại sao chàng sống và sống để làm gì? Có một mục đích và ý nghĩa nào khác cho đời sống của chàng ngoại trừ những ngày tháng của làm việc, ăn, ngủ, vui chơi?
Thì chuyến đi của Danh đến xứ Ân Độ huyền bí năm sau đó đã làm thay đổi tận căn cơ cái tâm thức khắc khoải trong tìm kiếm của Danh…
Danh còn nhớ những chuỗi ngày rất ngắn ngủi nhưng cũng chứa chất nhiều duyên ngộ kỳ lạ trong chuyến đi ba tuần của chàng trên xứ Ấn Độ kỳ bí này Vì chính ở xứ này chàng gặp ông Kingston, vị giảng sư đại học có ảnh hưởng rất lớn đến đời sống của chàng sau này và hai người khác nữa cùng để lại những dấu ấn sâu đậm trong cái tâm thức đang muốn mở rộng và khám phá của Danh.
Hôm đó là ngày thứ tư của Danh trên cái xứ sở kỳ lạ này.
Ấn Độ trong mắt Danh là xứ của những niềm tin. Người Ấn Độ tin tưởng đủ thứ…thờ đủ thứ các vị Thần Linh. Một năm có ba trăm sáu mười lăm ngày thì đã có …hai trăm ngày lễ các thần linh. Và người Ấn có gần… hai ngàn giai cấp khác nhau, vậy mà họ lại sống với nhau một cách hòa bình, ít va chạm, xung đột, cãi cọ nhau.
Mấy hôm trước đó, Danh đã đến thành phố Vàrànasi, thánh địa của Ấn Độ giáo nằm bên bờ sông Hằng linh thiêng của xứ Ấn vào một buổi chiều yên ả và ấm áp.
Dòng sông Hằng lạ lùng với những bải thiêu xác người chết cạnh bên bờ sông vào lúc trời chưa sáng, những thi hài đẩy trôi sông theo kiểu thuỷ tang, những xác súc vật trồi lềnh bểnh và nó cũng là dòng sông linh thiêng của người theo Ấn giáo. Buổi sáng trên sông Hằng, là những tín đồ trầm mình tắm trên sông. Có những người uống nước của con sông đầy dẫy những xác chềt và tro bụi này, và xem nó như là một thứ linh thủy. Danh nhận ra niềm tin của họ thật là mạnh mẽ biết bao.
Khi Danh đến Bodh Gaya hay Bồ Đề Đạo Tràng, nơi tương truyền Đức Phật thành đạo, thì chàng gặp ông Kingston. Và chính ông đã thay đổi toàn bộ chương trình đi lại của chàng trên xứ Ấn.
Bồ Đề Đạo Tràng…Làm như có một sức mạnh tâm linh huyền bí nào đó bao phủ khu vực này. Niềm tin của nhiều Phật tử đến đây lan tỏa trong tâm hồn Danh làm chàng chậm chân, bước theo dòng vận chuyển kỳ lạ của chiêm bái trong yên lặng và tỉnh thức.
Nơi đây có cây Bồ Đề mà tương truyền ở dưới gốc cây này, Đức Phật thành đạo…
Nơi đây có những người hành hương chiêm bái cây Bồ Đề thánh tích, cũng có những người con Phật như đang muốn dựa vào cái linh khí của vùng đất để ngồi đó lặng yên tham thiền nhập định, còn có những người đang chậm bước thiền hành, ung dung nương theo bước chân Phật.
Có cái gì kỳ lạ trong cái khung cảnh ở Bồ Đề Đạo Tràng…Danh nhận ra trong cái khung cảnh người qua kẻ lại, vậy mà mọi sự, vật và người, ở đây lại toát ra cái nét ung dung tự tại không ồn ào, không náo nhiệt…trong cái động lại có cái tĩnh lặng của trang nghiêm.
Danh chợt chú ý đến một ông già người Mỹ đang thiền hành trên cái lối đi mòn những dấu chân. Bước chân ông già tóc râu bạc trắng này thật thản nhiên và bình lặng. Danh nhận ra nét bình an trên gương mặt của ông. Ông bước thậtt chậm rãi và khoan thai…mắt nhìn về phía trước…cảnh vật và người đi lại chung quanh không hề mảy may làm ông bận tâm. Danh ngồi xuống hít sâu một hơi thở…Khi chàng tập trung quan sát, chàng có thể quán tưởng và hoà nhịp theo bước chân của ông già, những bước chân hoà theo nhịp thở.
Ông già đi hết cái lối mòn và xoay người trờ lại. Khi ông tiến tới gần chỗ chàng ngồi thì ông mĩm cười, gật đầu chào…Danh cũng gật đầu chào, chàng cất tiếng hỏi:
“Can you speak English?”
Mắt ông già lóe sáng, ông cười khẻ:
“Sure..”
Chàng đưa tay:
“My name is Dan Nguyen…”
Tiếng ông già trầm tĩnh:
“I’m Brown Kingston…”
Họ bắt tay nhau trong yên lặng…Danh cất tiếng hỏi:
“Hình như ông đang thực tập “Thiền Hành”…nếu ông không thầy phiền, tôi có thể lãnh hội ông về nội dung của ‘thiền hành” không?
Ông già cười nhẹ, rồi ung dung ngồi xuống trước mặt Danh theo thế kiết già:
“Cậu bạn trẻ…theo nhà Phật thì hình như mình có “duyên” với nhau…”
Mà thật. Ông Kingston và Danh sau đó gắn bó nhau như hai người bạn thân thiết tự thuở nào. Ông dạy lại cho Danh cách thức thực tập Thiền Hành, “Walking Meditation”, mà ở trong đó Danh nhận ra cái mật thiết rất đơn giản của hiện tại trong từng bước chân và nhịp thở. Chàng nhận ra trong cái hối hả của đời sống chạy đuổi thì những bước chân thiền hành ung dung đó làm tâm thức chàng trở nên yên lặng và chậm rãi. Sự chú tâm và tỉnh thức cùng lúc nảy sinh. Bước chân của chàng trờ thành một hiện tại trọn vẹn…không quá khứ chất chồng …không tương lai phóng tường.
Cùng với Ông Kingston, những ngày sau đó là một cuộc phiêu lưu mới của Danh trong cái thế giới bí mật của xứ Ân….
Ông Kingston là một giảng sư Đại Học ở Mỹ nhưng lại rất có nhiều kiến thức về Phương Đông huyền bí. Ông đang nghiên cứu và viết một cuốn sách về tác dụng của Yoga trong việc trị liệu những rối loạn tâm lý. Điều ông muốn tự mình ông kinh nghiệm là đến tận xứ Ân để học Yoga. Dĩ nhiên ông không mò mẫm đi lang thang như Danh . Ông nghiên cứu đường đi nước bước, ông có những móc nối từ mạng lưới nghiên cứu của ông. Danh theo ông mới thấy chàng là…tay mơ trong những cuộc phiêu lưu tới những xứ sở xa lạ.
Ông Kingston đưa Danh đến Dharamsala, dưới chân núi Hy Mã Lạp Sơn, nơi tạm cư của tập thể dân Tây Tạng lưu vong. Nơi đây chàng gặp một ông thầy tu Tây Tạng với học thức uyên thâm về Phật Pháp. Ông thầy này nói thông thạo nhiều thứ tiếng .
Ông Kingston nói với là Danh là ông thầy này là hậu thân của một vị Bồ Tát nổi tiếng ở Tây Tạng về khả năng thông hiểu và truyền đạt các kinh điển nhà Phật. Chính ở đây, cùng với ông Kingston, Danh ngồi yên trong hơn một tuần lễ trong cái yên lặng tận cùng của tâm thức, để lãnh hội cái yếu chỉ của Thiền Định từ ông thầy người Tây Tạng này.
Nhưng trong những ngày cuối cùng ở Ấn khi rời khỏi Dharamsala theo ông Kingston về Kalkuta để ông giới thiệu chàng với một đại đệ tử của ông thầy Yoga rất tiếng tăm ở Ấn Độ thì Danh gặp Tara, cô gái của xứ Ấn, cô gái mang chàng trở lại cái liên lạc mật thiết của thần linh và ma quỷ, của đàn ông và đàn bà, của trời và đất.
Đó là một buổi sáng yên tĩnh và mát dịu khi Danh bước ra ngoài cái vườn nhỏ, chàng thức dậy rất sớm theo cái thói quen mới những khi thực tập Thiền định ở Dharamsala. Danh ngồi xuống ở một góc cây , xếp chân trong thế ngồi quen thuộc, Danh lắng sâu trong hơi thở của cái không khí trong lành ở đây thì ánh mắt chàng dừng lại trong một hình tượng tuyệt đẹp của một cô gái vừa mới xuất hiện .…
Cô gái thấp người nhưng cân đối…cô chắc hẳn là người trong căn nhà của người bạn thân của ông Kingston mà chàng đang trú ngụ tạm…bởi vì cô rất tự nhiên trong cái y phục khiêu gợi của cô…
Ở phần trên của cô chỉ có cái nịt vú màu trắng che trọn hai bầu vú tròn căng, và phiá dưới là cái quần thung trắng ôm gọn hai bờ mông săn cứng, chạy dài xuống cặp đùi thon chắc…Màu da cô hơi ngâm ngâm nâu hồng . Cô gái có gương mặt thật cân đối…đôi mắt cô đen nâu sâu thẳm, sóng mũi cao dọc dừa…hai bờ môi mọng thắm, he hé mời gọi…
Cô nhìn Danh rồi hai bàn tay cô chắp lại phía trước, cô cúi đầu chào …rồi một cách tự nhiên, cô ngồi xuống trong tư thế kiết già giống như chàng, ở giữa khu vườn…
Ánh mắt Danh đang dán chặt trên người cô gái…Có cái gì lạ lùng và quen thuộc tự sâu trong vô thức chàng trỗi dậy…Danh nhận ra một nổi thèm muốn của bản năng con đực trong chàng đang làm gián đoạn cái nhịp thở sâu của chàng…Chàng mĩm cười, trong yên lặng chàng ngắm nhìn cô gáí đang ngồi thật thẳng, thật lặng yên trong ánh sáng ban mai…Cô gái đẹp một cách toàn hảo giữa cảnh trí thiên nhiên yên bình…
Nhưng đến khi cô chồm người dậy thực hiện bài thực tập Yoga “Chào Mặt Trời” hay “Sun Salutation” thí Danh ngơ ngẩn ngắm cô gái mà quên bẳng đi cái lịch sự tối thiểu của đàn ông…Những đường cong tuyệt mỹ trên người cô phơi bày trong những tư thế cong ưỡng một cách hài hòa của bài thực tập…Cô gái rất thuần thục trong những động tác và tư thế…Đến lúc cô dang tay rùng người trong tư thế “Warrior I, II và III” mà Danh biết, chàng nhận ra cái nét hoàn hảo đến tuyêt vời từ những thao tác của cô gái.
Cô chấm dứt bằng tư thế kiết già của nhập định trong yên lặng. Hai bàn tay cô buông thỏng trên đầu gối, ngón tay cái nắm ngón giửa mấy ngón tay kia duổi dài…lưng cô thẳng , hơi thở sâu và đều. Hai bầu vú cô no căng nhấp nhô theo nhịp thở.
Danh hít sâu…chàng nhắm mắt…cho đến khi có một mùi hương nhẹ nhàng thoảng đến khứu giác của chàng…Danh mở mắt thì thấy cô gái đang đứng trước mặt chàng…
Cô mĩm cười…Môi cô như đoá hoa xinh xắn mới nở về sáng…Cô cất tiếng oanh vàng:
“Good morning…”
Danh sững người, chàng nghĩ nhanh hơn gió…cô gái nói được tiếng Anh…Danh chồm người đứng dậy:
“Good morning…”
Danh chưa kịp nói thêm tiếng nào thì cô gái đã đưa tay:
“Call me Tara…Nice to meet you..”
Danh lại nghĩ …Mình lại chậm… chân,
Chàng mĩm cười:
“My name is Dan. Nice to meet you too…”
Chàng nhủ thầm, Ơ coi vậy mà khỏe, mình đang muốn làm quen với cô gái …
Danh ..nịnh đầm:
“Cô tập Yoga giỏi quá…cô có thể thu nhận tôi làm.. đệ tử không?”
Chàng nghe cô gái cười thoải mái:
“Ông đang… ghẹo tôi phải không?”
Danh cũng cười:
“Không, tôi hỏi thật đó..tôi đang tìm thầy học Yoga…”
Cô gái cười vui. Tiếng cười của cô tự nhiên và ròn rã. Cô có đôi môi dày đỏ hồng hình trái tim xinh xắn. Cô nói với Danh:
“Ông từ đâu đến?”
Danh nhẹ nhàng:
“Tôi ở Mỹ sang… mà có lẽ thời gian còn lại của tôi ở đây không còn là bao nhiêu. CHắc tôi cũng không có cơ hội thọ giáo cô…”
Chàng lại nghe cô gái cười:
“Ô…. ông đừng lo…tôi cũng ở Mỹ về. Tôi có hợp tác với một người bạn dạy Yoga ở New York. Nếu còn dịp tôi nghĩ, có nhiều khi ông có thể là …học trò của tôi”
Đôi mắt to đen của cô nhìn vào mắt Danh, chọc ghẹo và tinh nghịch. Cô nói xong cô lại cười. Danh nhủ thầm cô này giống người Việt mình, thích cười, gì cũng cười. Vậy mà vui. Danh đánh tiếng:
“Cô có cái danh thiếp không, cho tôi xin, khi nào đến New York thế nào tôi cũng ghé thăm cái Yoga studio của cô”
Cô gái cười, ánh mắt cô reo vui:
“Ông theo tôi…tôi lấy cái business card…rồi tôi đưa ông đến chỗ này, bảo đảm là ông thích và không quên những ngày ông ghé thăm xứ Ấn…”
Buổi sáng hôm đó trời mát dịu. Đó là những ngày mát hiếm hoi của suốt chuyến đi của Danh trên xứ này. Chàng theo chân cô gái trẻ tuồi mới quen này bước ra cái căn phố củ kỹ mà rất sạch sẽ. Cô đưa chàng vòng quanh mấy căn phố cho đến cái dãy nhà kề sát một khoảng đất trống nhỏ… Dọc theo dảy nhà chàng thấy lô nhô một đám người đang làm gì đó dưới đất…
Khi tới gần Danh mới thấy là họ đang …vẽ những hình thù lạ lùng bằng bột màu, trên vĩa hè trước nhà. Cô gái xà xuống đất cùng với mấy đứa trẻ. Cô cười vui, nói huyên thuyên với chúng bằng thứ tiếng gì Danh không hiểu…
Rồi cô gọi Danh…
“Ông nè, ngồi xuống đây, tôi bày ông vẽ”
Danh hỏi:
“Vẽ cái gì vậy cô?”
Cô gái giải thích:
“Những hình vẽ này là những gì thuộc tâm linh mà mỗi buổi sáng chúng tôi vẽ xuống để nối liền trời với đất, để hoà nhập đời sống trần thế vào Thượng Đế trên cao…”
Danh nhìn kỹ….đứa bé gái đang dùng nhiều màu xanh đỏ trắng để vẽ xuống đất những vòng tròn những hình vuông hoà nhập… Danh có nghe người Tây Tạng họ cũng tạo hình dạng tâm linh gọi là “Mandala” trên cát, hoặc bằng giấy và vải…
Danh nghe cô gái giải thích:
“Người Ấn chúng tôi vốn tin tưởng ở thần thánh. Sáng nào ngày nào chúng tôi cũng vẽ xuống những hình tượng này để có thể nối liền với thế giới tâm linh…
Cô gái đẩy tới trước Danh một cái khay tre nhỏ, trên đó đầy những bột đủ màu. Cô mời Danh:
“Ông vẽ đi….vẽ cái gì trong trí tưởng ông mà ông tin rằng có thể mang ông tới gần với cõi Trên …”
Danh ngồi xuống đất…..
Chàng nhắm mắt lại….Ánh mắt Lành hiện ra trong trí tưởng chàng…
Có cái gì đó trong tâm tưởng làm Danh nhớ tới Lành…Trong suốt những ngày tháng trong hành trình tìm về tâm linh của Danh, chàng mãi mê đi tìm lại cái bình an thực sự của tâm thức. Chàng tìm thấy nhiều khu vực mới mẻ, kỳ lạ chưa hề được khám phá trong chàng. Chàng quên bẳng đi nỗi ám ảnh trong chàng về nỗi mất mát về Lành về Mai và đứa con trai của chàng.
Tại sao đột nhiên trong giấy phút này, nhắm mắt lại chàng lại hình dung ánh mắt của Lành? Danh mở mắt ra, chàng bỗng dưng chợt hiểu tại sao. Trước mắt chàng là ánh mắt to đen của Tara…ánh mắt của cô gái y hệt như của Lành… Đen to lay láy, trong sáng, hiền lành mà nghịch ngợm….
Chàng nghe cô gái cất tiếng hỏi:
“Ông đang nhớ ai phải không?
Danh mĩm cười trả lời:
“Sao cô biết…mà khoan tôi phải vẽ….”
Danh vùi tay chàng trong cái khay tre bột màu….
Màu xanh nước biển….màu trắng của mây trời…màu đen cho ánh mắt và làn tóc dài của Lành….Chàng vẽ thật nhanh trên cái nền đất trước mặt….
Cô gái ngẩn ngơ nhìn….
Cô hỏi:
“Ông không vẽ tôi đấy chứ?
Danh nghe như mình đang trả lời ai đó chứ không phải Tara:
“Nếu cái hình tượng này là những gì nối liền tôi vối thế giới của Thần linh, thì đây đúng là những gì trong tôi bây giờ…”
Và chàng yên lặng thật lâu….ánh mắt chàng như đang viễn du xa xăm trong cõi nào…
Cho đến khi cô gái đánh thức chàng…
“Dan…Dan… are you OK?”
thì Danh mới sực tỉnh…
Tối hôm đó, trong căn phòng khách, không biết tại sao Danh có thể kể cho Tara nghe về chuyện của Lành.
Có cái gì đó trong ánh mắt cô gái làm Danh có thể thổ lộ tâm sự chất chứa trong chàng…Hình như đó là cái đơn giản rất hồn nhiên trong ánh mắt đen lay láy rất giống Lành của cô gái…Hình như đó là tiếng cười trong sáng và hồn nhiên của cô gái…
Cô gái yên lặng và chăm chú nghe chàng cho đến khi chàng ngồi thừ im lặng…không nói tiếng nào. Nàng nắm hai bàn tay chàng trong nỗi dịu dàng của chia sẻ và an ủi. Môi nàng khẻ mấp máy:
“Theo tôi…”
Chỉ bằng hai tiếng đơn giản đó mà có thể làm người đàn ông cứng cỏi như Danh ngoan ngoãn bước theo dấu chân cô gái….
Bên kia cánh cửa phòng Tara….
Mùi hương con gái…bí mật nồng nàn….
Danh nhìn cái phòng ngủ rất đơn giản của cô gái. Vật dụng gì trong phòng nàng cũng toát ra cái vẻ giản dị và yên bình. Hai màu chính mà cô gái Ấn dùng là màu xanh lá cây và mầu nâu của đất . Vuông và tròn là những hình thể hài hoà của những vật dụng trong cái ấm cúng và ngăn nắp của căn phòng đàn bà…
Tara vói tay thắp ngọn nến và tắt đi cái đèn ngủ…
Ánh trăng rằm nhẹ xuyên qua khung cửa sổ, hoà lẫn với ánh nến lung linh. Mùi hương của nến thơm như một thứ hoa hồng dịu nhẹ…Danh như ngỡ như mình đang lạc vào một động tiên trong chuyện một ngàn lẻ một đêm…
Tara kéo chàng đến bên cạnh cái giường ngủ thấp…
Cô vẫn không nói gì. Ở đó có cái thảm tập Yoga…Nàng ra dấu cho chàng ngồi xuống cùng với nàng…
Cô gái xếp chân trong tư thế tham thiền….Danh ngồi xuống theo…chàng dễ dàng và thoải mái trong cái tư thế kiết già bây giờ rất quen thuộc đối với chàng…
Cô nhìn sâu trong mắt Danh. Danh chợt nhận ra những đau đớn mệt nhọc trong chàng dần dần tan biến trong ánh mắt rất thanh thản của cô gái. Ánh mắt cô sâu lắng và hoà nhập…Cô đang dùng sự bình an trong cô để xoa dịu những hỗn loạn trong Danh.
Danh nhìn đôi mắt to đen của cô mà chàng mơ hồ như nhìn thấy Lành đang nhìn mình. Nước mắt từ cõi nào ứa đầy trong mắt chàng….Hình tượng cô gái lung linh trong ánh nến… Cái ký ức xa xăm của những ngày tháng ngọt ngào rung động và hoan lạc với Lành, với Mai bỗng nhiên từ thuở nào ùn ùn trở lại…
Như thác lũ.
Như sóng tràn…
Danh thấy hai bàn tay của mình đang được nắm nhẹ…rồi bàn tay con gái bỗng nhẹ nhàng rời khỏi tay chàng…Danh nín thở khi cô gái kéo cái áo thung trắng mỏng ra khỏi đầu..
Ở dưới cái áo mỏng, cô gái không mặc gì hết….
Hai bầu vú no tròn …núm vú nâu hồng nhọn căng….bung mở …. khiêu khích
Làn da con gái ngăm ngăm mạnh khỏe mượt mà phơi bày trong ánh mắt của chàng….
Cô gái nghiêng người chồm sát vào Danh…Nàng nắm hai bàn tay Danh kéo lên …. đặt lên trên hai bầu vú con gái mềm mại, ấm áp, no căng…Cùng lúc nàng ghé đôi môi ngọt ngào của nàng sát vào môi Danh….
Danh nhắm mắt…
Làn môi mềm ấm của cô gái chạm khẻ trên đôi môi chàng làm chàng tự nhiên nghiêng nhẹ đầu đón nhận….
Đột nhiên mọi khổ đau vật vả trong chàng như tan biến….
Đột nhiên chàng thấy trên môi mình như có một dòng suối mát đang tuôn chảy làm mát dịu mảnh đất tâm thức khô cứng trong khắc khoải của chàng …
Đột nhiên chàng nhận ra trong hai bàn tay chàng là một nỗi dịu dàng không tưởng được mà chàng đã từ lâu đánh mất trong đời…
Danh vờn tay trên hai bầu vú con gái ….mềm dịu…nóng ấm….
Trái tim chàng chợt vỡ bùng trong hoan lạc…
Chàng như người đi lạc tìm lại được một mái nhà…
Chàng như người chơ vơ trên khoảng không trên cao, đi tìm đường giải thoát những bế tắc của tâm linh, bây giờ chạm chân xuống đất…tìm lại được dòng suối róc rách tuôn chảy bên đường.. nhìn thấy lại đồi núi, ruộng đồng bát ngát phì nhiêu …
Những đường cong thần kỳ trên hai bầu vú mịn màng…
Cái rãnh sâu giữa hai bầu vú tròn căng đang làm chàng chóng mặt….
Hai tay Danh kéo cái eo thon cô gái xiết vào người…
Môi chàng gắn chặt trên môi cô gái…Lưỡi chàng lùa sâu vào trong xoắn xít lưỡi đàn bà…
Ngọt ngào không tưởng nổi…
Danh cởi tung những vướng víu trên người chàng….
Chàng đẩy cô gái xuống cái giường nệm thấp êm ái…Hai tay chàng vuốt bên hông cô gái…
Chàng tuột mạnh cái quần thung lỏng lẻo ….Danh rít lên tiếng thèm muốn của con đực…
Chàng chồm lên da thịt đàn bà mát rười rượi ở dưới…
Chỉ trong khoảnh khắc cặc chàng vùi sâu trong *** đàn bà nóng ướt…
Danh rên nhẹ tiếng rên hoan lạc….chàng như tìm được về làn suối mát rười rượi cho những khao khát nóng bỏng trong chàng…

Previous page 1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 11 12 13 14 15 16 17 18 19 20 21 22Next page
Back to top button