Bên Kia Cánh Cửa Full

Danh vòng tay ôm người con gái vào lòng…chàng hôn lên môi Lành…
Hình như đôi mắt chàng lúc đó đầy ắp nước mắt.
Hình như chàng thấy nỗi lo âu nhẹ bớt, tâm trí chàng trở nên yên ổn hơn…
Danh thiếp đi… Chàng vẫn ôm Lành trong vòng tay…
Trong yên lặng tĩnh mịch của đêm khuya…Danh ngồi dậy…
Danh không ngủ được. Chàng lặng lẽ bước ra ngoài cái phòng ngủ , ở một góc nhà là cái góc nhỏ mà chàng hay ngồi tham thiền…
Danh ngồi xuống trong tư thế kiết già. Chàng thở sâu…
Hơi thở và sự sống. Cái lý lẽ đơn giản của hơi thở mà trong vội vả, trong mê mãi chạy đuổi của kiếp người chàng đã nhiều khi không còn để ý tới.
Danh hít nhẹ và sâu…dưỡng khí tràn đầy trong ***g ngực chàng, chạy suốt từ mũi xuống tới bụng, xuống tới đan điền, xuống sâu rồi vòng lên theo nhịp thở ra, dọc theo sóng lưng…lên tới đỉnh đầu và trở lại mũi thoát ra ngoài.
Cái vòng tròn của sinh tử, tử sinh….
Danh nhắm mắt lại…Lạ lùng… trong thế giới của trí tưởng đôi mắt Hạ Hồng lại hiện ra…Và cũng kỳ lạ…đôi mắt Lành nhìn chàng long lanh, dịu dàng của đêm tối hôm đó cũng hiện ra.
Hai người con gái có đôi mắt giống hệt nhau, đôi mắt bồ câu nhung đen, to tròn, mềm mại, hiền lành , dịu dàng…
Trong ký ức Danh, hình như chàng không bao giờ quên được một điều bí mật lạ lùng mà chàng không thể nào giải thích hoậc chia xẻ cùng ai.
Năm năm trước….
Chàng đến Mỹ theo diện bảo lãnh nhân đạo. Người bảo trợ là Hùng, người đã cứu chàng trên biển Đông.
Nếu phải giái thích chuyện giữa chàng và Hùng thì chàng chỉ có thể nói đó là duyên mệnh. Hùng cứu được chàng trên biển cả lúc đó là hoàn toàn do một sắp xếp của một quyền lực siêu nhiên nào đó trên cao đã đưa đẩy, run rủi, xếp đặt cho cuộc gặp gỡ định mệnh trên mặt đại dương mênh mông mà cái xác hấp hối nổi trôi của chàng và con tàu của Hùng chỉ là một cọng rác cỏn con nhỏ xiú.
“Dzậy mà tui cứu được ông mới là chiện lạ..”
Danh còn nhớ Hùng, anh chàng trẻ tuổi bộc trực vui tính hay vỗ vai chàng mỗi khi kể lại chuyện vượt biên của hắn. Hùng kể với chàng là hắn thấy chàng trôi nỗi bềnh bồng…thời may là hắn có cái ống dòm nên nhận ra là…xác người hình như còn sống.
“Tui thấy cái tay ông quơ quơ…Ông đang ôm cái khúc cây.. Cha Mẹ ơi…Nhìn thấy ông tui ớn xương sống…”
Mà thiệt tình đó là chuyện lạ lùng nhất vì toàn bộ hơn 50 người trên chiếc tàu vượt biên của Danh không còn ai sống sót . Chỉ còn lại duy nhất một mình chàng.
Danh có hỏi Hùng sau đó là còn thấy ai khác…xác ai khác chẳng hạn thì Hùng lắc đầu nói:
“Không còn ai…không còn ai….chỉ một mình ông sống sót…”
Cái thời gian hơn một năm đầu ở Mỹ là thời gian chàng sống liên tục trong khủng hoảng tinh thần.
Nỗi mất mát kinh khủng của chàng… những người thân yêu …Mai , Lành và Hải – đứa con trai duy nhất của chàng và Mai, đã vĩnh viễn vùi thây trong lòng đại dương sâu thẵm…Tất cả những hình ảnh hãi hùng của cái đêm nghiệt ngã sóng gió định mệnh đó vẫn thường xuyên trở về trong những giấc mơ làm Danh thức giấc giữa đêm, toát mồ hôi lạnh.
Chàng thường tim đến những ly rượu mạnh sau giờ làm việc hoặc trong những đêm không ngủ.
Sức khỏe chàng sa sút thấy rõ. Tóc chàng bạc nhanh…người ngợm hốc hác…
Danh không còn là con người mạnh mẽ, sẵn sàng đương đầu với nghịch cảnh như xưa nữa.
Chàng còn nhớ một đêm thứ bảy cuối tuần…Cái đêm thứ bảy làm thay đổi hẳn cuộc đời chàng ở xứ người…
Lại là Hùng…
Hắn gỏ cữa nhà chàng ầm ầm…đến khi chàng lò dò ra mở cửa thì hắn há miệng như gặp ma…Hắn ấp úng:
“Oh my God…What’s happening?
Sao dzậy ông…Are you OK?”
Danh cười khổ sở:
“Thì tui còn thở…dzô nhà đi Hùng…”
Hùng kéo Danh đi uống rượu sau đó…Hắn không tới mấy chỗ có nhảy nhót linh tinh như mọi khi… Hắn kéo Danh tới một quán ăn Tây, rất yên tĩnh trong một góc phố lịch sự. Khi Danh cười muốn hỏi tại sao thì hắn lặng lẽ khoác vai Danh.
“Vào ăn tối với tui….Mẹ khỉ, ông sống kiểu này, tui lo là ông tiêu… tán đường sớm…”
Danh cười..Cái lối ăn nói của người bạn cứu mạng chàng muôn đời vẫn vậy.
Danh không đói nhưng chàng lại thèm uống rượu…Hùng gọi cho chàng cả chai rượu vang đỏ thứ hảo hạng… Hắn nói:
“Ông làm ơn uống ít ít lại mấy thứ Wiskey nặng ký…có ngày lủng bao tử, cứng gan…
Nhưng ngay sau đó thì hắn chợt nhớ ra rồi cười lớn:
“Mẹ khỉ.. Mà ông là Bác sĩ mờ… tui sao lại dám “múa rìu qua mắt thợ”, còn bày đặt lên mặt khuyên bảo ông? “
Tửu lượng Hùng rất cao, hắn ngồi uống với Danh hết cạn hai chai rượu vang đỏ…đối với hắn thứ rượu vang này thì chỉ như là nước… ngọt.
Nhưng Danh thì hơi mệt. Chàng đưa mắt ngầm hỏi Hùng có chuyện gì muốn nói, thì ngay lập tức chàng biết Hùng cũng nhận ra ánh mắt của chàng…
Hắn xoay xoay cái cốc rượu trên tay, vẻ mặt trầm ngâm. Hắn nhìn sâu trong mắt chàng, giọng hắn nghiêm trọng không giống giọng hắn thường ngày chút nào :
“Tui muốn nói với ông một chuyện mà tui không muốn nói cùng ai…”
Danh vẫn trầm tĩnh:
“Tui nghe…”
Hùng yên lặng một lúc lâu …Rồi hắn bắt đầu…giọng hắn trầm lắng:
“Tui nghĩ tui phải nói ông nghe …
Hùng lại yên lặng một lúc, và tiếp tục
“Ông còn nhớ tui kể… lúc tui cứu ông trên biển…
tui thấy cái tay quơ quơ cầu cứu…rồi tui nóí là ông ôm khúc cây…”
Danh nhìn Hùng, ngạc nhiên:
“Yeah…lần nào uống rượu ông cũng kể lại , cũng dzậy…tui thuộc lòng…”
Hùng nhìn Danh, hắn như thu hết can đảm:
“Hông phải ông ôm cái khúc cây..”
Ánh mắt Hùng hình như đang sống lại cái giây phút đó…Hắn có vẻ sợ hãi:
“…mà là ông ôm một cái xác người…”
Một luồng khí lạnh chạy dọc theo trong cột sống của Danh…
Chàng chồm người về phía Hùng:
“Ông nói sao…tui ôm một cái xác người?”
Mà xác người làm sao nổi trên mặt biển được ?
…chắc ông nhìn lộn..”
Hùng lắc đầu:
“Lúc đầu tui cũng nghĩ như ông…
tui nói với ông tui thấy cái tay quơ quơ…
tui xài ống dòm…thì thấy ông…”
Hắn dụi mắt… làm như hắn đang sống lại cái giây phút dễ sợ đó:
“Khi tới gần tui mới biết…
Ông tin hay không tin tui cũng phải nói ông nghe…
Tui hông muốn ai nói tui hoa mắt…”
Mặt Hùng nhăn nhó…hắn kể tiếp:
“Lúc tới gần …tui thấy ông bất tỉnh…ông đang nằm trong vòng tay ôm của một cô gái đã chết…”
Danh run người….
Chàng thấy khí lạnh từ sóng lưng lan khắp trong người, chàng hỏi Hùng:
“Ông còn thấy gì nữa?”
“ Cả cô gái và ông đều không còn quần áo…sóng biển đánh trôi phăng hết …tui nghĩ dzậy…”
“Cô gái tóc dài…một tay cổ …”
Danh nghe như tóc đàng sau gáy dựng đứng, giọng Hùng nghe như vang vọng âm u trong tai chàng:
“…một tay cổ ôm người ông…
còn tay kia đưa lên…cứng ngắt…sóng biển nhấp nhô…nên tui thấy như có cánh tay quơ quơ…
Lúc đầu tui tưởng là tay ông…”
Hùng nhìn Danh, hắn nói tiếp:
“Tui và một người nữa tới gần …bọn tui dùng sào đụng nhẹ…
cái xác cô gái chìm sâu ngay lập tức trong khi cái “xác” ông thì còn nổi lình bình…
Tui nghĩ ông còn sống nên kéo ông lên ghe…
Thì quả tình ông hồi tỉnh..”
Danh run lạnh người…chàng biết Hùng nói thật..
Và nhất là chàng biết cái xác cô gái mà Hùng kể lại là ai…
Tóc Lành dài…Còn Mai tóc thề ngắn gọn…
Lời nói của Lành trong đêm hai người yêu nhau trước chuyến vượt biên định mệnh như đang vang vọng lại trong tai Danh:
““Nếu em phải đánh đổi mạng sống của em cho một người thôi, thì em xin dành cho anh.
Em sẵn sàng chết thay… cho anh sống…”
Nước mắt ở đâu bỗng ngập tràn trong đôi mắt sâu của Danh..
Chàng ngồi đó như tượng đá …
Những dòng lệ tuôn tràn trên gò má hốc hác, chàng cũng không buồn động đậy.
Chàng nghe tiếng nói Hùng mơ hồ như tử cõi nào đó vọng về:
“Danh..Danh..ông có sao hông”
Mà chàng không nghe Hùng, trong tâm tưởng chàng lúc đó hình như Danh nghe tiếng của Lành, thật rõ:
” Em sẵn sàng chết thay..cho anh sống..
“Anh phải sống..
Anh Danh…Anh phải sống”
Danh mấp máy miệng lập lại những gì trong tiềm thức chàng như một người say mất hết thần trì:
“Ừ.. em..Lành à..
Anh phải sống…
Anh phải sống tốt đời anh…Em chết thay.. cho anh sống …phải không em ?”
Chàng lảo đảo đứng dậy. Nhưng giọng nói chàng thật tỉnh táo, vững vàng như ra lệnh:
“Hùng..ông đưa tôi về nhà, bây giờ.”
Danh đứng dậy làm lại cuộc đời sau cái đêm chàng biết tại sao chàng còn sống sót trong cái đêm mưa bão kinh khiếp trên mặt biển.
Như có một phép lạ, toàn bộ khí lực trong người chàng bỗng trở về. Chàng không thể sống như người không còn gí tha thiết với cõi đời. Chàng không thể phụ lòng yêu thương của Lành dành cho chàng. Chàng không thể phá hoại cuộc đới còn lại của chàng một khi Lành dám hy sinh cả mạng sống để cho chàng được sống…
Nhưng ở giữa thời đại của khoa học kỹ thuật này, nào ai có thể giải thích chuyện Lành đã chết nhưng linh hồn nàng vẫn có thể cứu sống được chàng bằng chính xác thân nàng?
Danh rùng mình….Ở trong bóng tối của căn phòng khách nhà chàng, trên cái kệ cao…là ba cái bài vị
nhỏ…một là của Lành…một là của Mai và một của Hải, con trai chàng.
Chàng như có cái linh cảm là những người yêu dấu này vẫn còn quanh quẩn đâu đây. Nhất là Lành…Chàng như có cái linh cảm là có cái gì kỳ lạ liên quan tới Hạ Hông… hay lại là Lành đưa đẩy..
Danh nhập định….hơi thở chàng lặng sâu..
Những ý nghĩ lắng xuống..
Danh nghiệm ra cuộc đời vẫn còn đầy rẫy những duyên tao ngộ, hay nói khác đi là những sắp xếp kỳ lạ không ai biết trước được cho những cuộc gặp gỡ với những người khác trong dòng đời xuôi chảy sau này của chàng.
Có những cuộc gặp gỡ làm thay đổi hẳn dòng đời của chàng, mà chàng gọi là duyên mệnh…Nhiều khi Danh so sánh cuộc đời chàng giống như con sông nhỏ chảy xuôi dòng..Có những lúc con sông có thể trôi êm êm không khó khăn trên những đoạn bằng phẳng, nhưng cũng có lúc phải vất vả đổ dốc, trèo ghềnh…có những lúc con sông gặp phải những cù lao chắn lối, bắt buộc phải rẽ nhánh đi sang hướng khác.
Duyên mệnh đẩy đưa chàng gặp Mai, yêu thương Lành, cứu sống bởi Hùng…những người đã đến với dòng đời của chàng và làm con sông rẽ nhánh.
Dòng đời của chàng bỗng chuyển sang một hướng khác, lạ lùng như cái chuyện Lành cứu sống chàng bằng xác thân nàng. Danh bỗng nhận ra khoa học không giúp chàng có cái nhìn trọn vẹn vào đời sống vốn dẫy đầy những bí mật và phép lạ mà con người không thể minh chứng bằng những nghiên cứu có tính cách thực nghiệm. Có những lý lẽ mà có lẽ chỉ có thể bằng con đường tâm linh, con người ta mới chứng nghiệm được.
Chính những xô đẩy của định mệnh đã tướt đoạt hết từ tay Danh những gì chàng đã tạo dựng cho đời sống của chàng. Gia đình, người thân, sự nghiệp bây giờ chỉ còn là con số không. Chàng nhận ra có nhiều khi một sụp đổ quá lớn trong đời sống có thể làm gục ngã ý chí sinh tồn, đủ sức để đẩy chàng vào tình trạng tuyệt vọng và hỗn loạn của tâm thức. Nhưng câu chuyện Hùng kể, về cái xác thân của Lành đã vẫn còn che chở cho chàng sống sót, như một luồng điện làm hồi sinh trái tim đang ngắc ngoải của Danh.
Đột nhiên, chàng nhận ra cái vấn đề không nằm ở chỗ còn hay không còn gì trong tay, mà là cái ý chí muốn sống và làm lại mọi chuyện từ đầu.
Làm như sau đó mọi việc thay đổi hẳn trong người Danh.
Chàng phục hồi được nét tinh anh, mạnh mẽ trong ánh mắt. Chàng tìm lại được tinh thần lý luận, xông xáo và quyết đoán trong suy nghĩ.
Danh muốn làm hồi sinh luồng khí lực từ lâu đã mất trong cơ thể của chàng.
Chàng gạt phắt những gói thuốc lá, những ly rượu mạnh không còn tác dụng cần thiết trong đời sống của chàng lúc này.
Buổi sáng, chàng thức dậy sớm vung tay hít thở bài nội công gia truyền của ông nội chàng dạy lại cho chàng, rồi luyện lại những đường quyền khí công. Danh nhận ra sức sống tràn ngập trở lại trong từng tế bào trong người chàng như một phép lạ.
Chàng hét tiếng ” Kiaiii” ở cuối bài quyền…
Uất khí từ lâu còn sót lại trong chàng tuôn theo tiếng hét, tan biến không còn hình tích.
*****
Những ngày sau đó Danh lặng lẽ tự xét lại khả năng mưu sinh của chàng. Trí óc cực kỳ nhạy bén của chàng đang hoạt động trờ lại.
Như một thói quen , chàng vạch vẽ một hướng đi và một kế hoạch hành động.
Danh muốn cuộc sống của chàng càng ít ràng buộc chừng nào càng tốt. Chàng hình như nhận ra rằng dòng đời đang hướng chàng vào con đường đi mới là sống tự do để khám phá những thách đố của đời sống. Và một trong những câu hỏi cứ lấn quần trong suy nghĩ của Danh lúc đó là cái bí mật của linh hồn con người.
Lành vẫn còn nguyên vẹn trong tâm tưởng chàng. Chàng vẫn nhớ nàng nói nàng đi chùa cầu Phật Bà Quan Thế Âm. Những vị Phật có quyền linh tối thượng này có thực sự hiện hữu hay chỉ là những điều thần bí mà con người tin tưởng?
Chàng cũng đã nhìn thấy những trường hợp có những bệnh nhân mà chàng bó tay nhưng được cứu sống nhờ phép lạ của Phật, của Chúa, của Đức Mẹ. Làm như sức sống trở lại những xác thân đã bị hư hại đó không phải bằng con đường chữa trị của thuốc men mà là xuyên qua sức mạnh kỳ bí của tâm linh con người.
Chúa hay Phật nếu hiện hữu chắc chắn là thông qua con đường tâm lình này để nhập thế…Danh thầm nghĩ…
Danh viết xuống cuốn sổ bìa đen trước mặt…India …
Ấn Độ…cái nôi của nhiều tôn giáo …Phật Giáo phát xuất từ đây…
Tay chàng ghi lại những địa danh khác
“Tây Tạng?
Trung Hoa?
Nhật Bản?
Việt Nam ?
Lourdes ?
Vatican…?
Jerusalem…?”
Danh lướt nhanh trên cái danh sách, chàng thầm nghĩ:
“ Hmm…Từ từ …Chậm lại đã … Kế hoạch thực hiện… Tiền bạc…Thời gian…Thứ tự “
Danh lật một trang mới, chàng viết …”India….” Cuốn sổ bià đen này sẽ theo chàng trong suốt cuộc hành trình mới này…
Danh vươn vai…
Carpe diem!…Seize the day!
Chàng đang sống một ngày mới trước mặt…
Dòng đời đang trôi chảy. Ngoài kia ánh nắng mai đang bừng những tia nắng ấm..chim hót reo vui.
Trên cao…bầu trời xanh.. mây trắng lững lờ trôi…
Hai năm sau thì Danh lấy lại được cái văn bằng bác sĩ cũ mà chàng đã có ở quê nhà. Danh lặng lẽ làm việc trong một bệnh viện tư, tích lũy tiền bạc và lên kế hoạch cho những chuyến đi của chàng…
Danh gọi những chuyền đi của chàng là những chuyến đi “ Tìm Về Tâm Linh”. Chàng nhận ra một nỗi thôi thúc mãnh liệt trong chàng để tìm hiểu về những khá năng kỳ lạ của tâm thức… The Mind…The Soul!
Danh gia nhập vào tổ chức “Bác sĩ Không Biên Giới”, “Doctors Without Borders”. chàng bắt đầu cái đời sống với con mắt của khám phá từ những khung cảnh của sự hỗn loạn và khủng hoảng của những quốc gia khốn khổ trên thế giới.
Chính trong những hỗn loạn của tâm thức chàng ngoi dậy được trong dòng đời tuôn chảy không ngừng nghỉ thì chàng lại càng muốn lao vào những hỗn loạn của đời sống để tìm thấy cái ý nghĩa và mục đích cho sự tồn tại của tâm thức. Chàng đang bắt đầu cho cuộc tìm kiếm của riêng chàng một câu trả lời thích đáng cho một câu hỏi đơn giản: Đâu là ý nghĩa đích thực của sự hiện hữu của chàng trong cõi đời này?
Chàng nhận ra xung quanh chàng là những con người của sự chạy đuổi không ngừng nghỉ, trong những ràng buộc kinh khủng của hoàn cảnh xung quanh.
Có những người thong thả hưởng thụ với những tiện nghi, những xa hoa phung phí thì cũng có quá nhiều người sống trong cùng cực của nghèo khốn. Danh không lạ lùng gì với cả hai trường họp này…Chàng đã không từng từ những lúc có ở trong tay nhiều thứ của tiện nghi vật chất, cho đến lúc trắng tay vào tù hoặc lúc mất hết người thân, gia đình hay sao?
Nhưng việc có-không, còn-mất là những biến đổi vô thường của đời sống.

Previous page 1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 11 12 13 14 15 16 17 18 19 20 21 22Next page
Back to top button