Bả uốn éo thân mình, lấy gồng ra sức chịu, nhưng vẫn không nén nổi phải kêu lên ú ớ : nôn, mày làm tao nôn quá, giặc ơi. Chưa bao giờ tao thấy cái đầu vú rêm kỳ cục vậy, tựa như mày lấy kim đâm vô đau nhói, rồi nhột nhột, tao mà hổng cố giữ, chắc xón đái luôn quá.
Tôi nghe ngóng biết chị sướng rùng mình nên thay vì trả lời trả vốn bả, tôi cứ lo mút, bú cho bả chết cóng. Bà lục xục, hết đẩy đầu tôi, lại nhích miệng tôi, cái vú xà quầy, ọp ẹp, kêu chí chách. Có lúc bà sướng giữ xiết lấy tôi như mẹ cho con bú bị thằng nhỏ làm nứng ngang, bà hôn chằng chịt lên tóc tôi mà rên lung tung : tao nôn quá, mày ơi, chắc tao chết quá.
Tôi cố cạp thêm vài cái cho đầu vú bả tưa ra và lúng búng nói : chị sướng thì la um lên cho sướng, như vậy đỡ cực hơn. Còn chị trốn tránh kêu nôn thì đâu giải quyết gì được. Tui bú nút chị là cốt để lể lấy cái nứng ra cho chị đỡ nhức nhối, chớ đâu chọc cho chị nôn đâu nà.
Tuy vậy bà chị vẫn e thẹn nên chỉ ôm lấy đầu tôi lắc lư theo nhịp bú nút mà đong đưa cái vú chịu trận một khi. Tôi bú hết vú này chuyển sang vú khác, tay còn măn vê cái núm vú ướt nhoẹt vừa nhả ra, coi bộ bà chị lùng bùng như gà mắc đẻ.
Một lát thì chị đành khuất phục : ờ tao nghe mày, sướng quá, đã quá, nhỏ ơi. Mày học ai mà có nghề dữ vậy, kiểu này mai mốt mày đợp được con nhỏ nào, mày bú nút kiểu này, nó cũng chết cha nó luôn. Tôi lấn tới vì có lần nghe nói mấy bà chúa mại hơi, sướng rồi nứng mà cứ ì ạch trốn lánh cái tiếng kêu thành thực đó. Tôi cố tình phải hạ gục bả, nhứt định phải làm kêu rầm trời lên : tao nứng, tao nứng mới ưng.
Bởi thế, tôi cắn lăm tăm mỗi đầu vú bả, đánh lưỡi và chọt chọt vào cái lỗ ra sữa cho nó làm bả quíu luôn. Bả chờn vờn ôm lấy tôi lắc lư và đong đưa như diều gặp gió. Tôi nút chóc chóc, cốt để tiếng kêu gây cho bả cảm giác mãnh liệt.
Y như rằng bả kêu lên ông ổng : ôi, nứng… n..ứ..n..g, chết mẹ tao rồi, tao xút hết trơn. Và bả giãy lên như đỉa phải vôi, bả kẹp đầu tôi vô háng mà gồng cứng người lên, tưởng làm tôi vỡ bố nó cái sọ. Tôi nào vừa, thấy bả lăn lộn với cơn đã, tôi vồ vập nút, cắn và vê tàn bạo vào hai cái vú, khiến bà giãy đành đạch la chói lói : tao…ra, tao…ra, lỏi ơi.
Vậy mà bả có chịu hất tôi ra đâu, cứ níu lấy tôi nhèo nhẹo còn khuyến khích : mày bú mạnh vô, bóp chặt vô, lỡ rồi, bề gì cũng ra rồi thì cho nó ra mẹ một lần cho hết.
Tôi khật khùng nào rõ cái sự ra của bả như thế nào nên ngây thơ hỏi : tui có thấy cái gì ra đâu mà chị kêu nhoi. Bà chị tôi cằn nhằn : cái thằng ngu như bò, bộ nó ra để văng tóe loe sao mày thấy. Nói rồi, bả rặn è è như người đái rắt, tôi thấy vậy càng măn bú vú bả hơn làm bả cố rặn tà la.
Một lát thì bả xụi lơ, người ỳ ra, bải hoải, tôi hết hồn tưởng mình làm gì khiến bà nghẹt thở, vội nhả và buông vú bả ra. Tôi nhớm ngồi lên, nhìn lại bả, sao mà thiểu não, xác xơ quá đáng. Tôi thấy bàn tay bả kẹp vô giữa đùi và chuồi qua chuồi lại như cọ chai, tôi lặng im theo dõi.
Bà chị nạt tôi : mày làm tao mệt ứ nhựa rồi trân ra dòm. Mày có quay mặt đi để tao chùi một chút hôn. Con trai mà thứ gì cũng tò mò, xục xạo như rình ăn trộm. Tôi cóc hiểu gì ráo nên ngây ra, bả bụm nguyên chỗ háng lết lần ra và chạy bay vô buồng tắm. Tôi nghe bả mở nước ào ào và bả làm gì xì xọp ở trỏng.
Tôi hết sức lo, lỡ bả nhiễm nước trúng gió thì tôi mang họa, nên tôi ngong ngóng áp lại cửa sát buồng tắm mà nói vọng vô : chị có sao hôn, cần gì tui giúp một tay. Chị la bải hải : khỏi, khỏi, tao tự lo được rồi. Mày đừng tào lao ùa vô mà hư bột hư đường hết ráo.
Quái, bà này thiệt lạ, khi không bị tôi nút vú mà ở đâu có chuyện nấu chè nấu cháo ở trỏng. Tôi ngán ngẩm, điếc ráy vì mấy bà, hiểu được mấy mẹ, chết liền ngay đơ. Thế mà tôi vẫn không dám bỏ đi, cứ xần vần chờ ở cửa.
Lâu lắc mới thấy bả ra, miệng lầm thầm : mẹ nó, ướt đẫm hết trơn, nhớt thấy ớn. Tôi lại càng ngẩn ngơ, ngơ ngẩn, đâu lại có cóc nhái, ễnh ương gì dính dấp ở đó, chớ không thì sao bả kêu um là nhớt làm gì.
Thấy tối lăng xăng, bả dện cho một câu chết điếng : đồ ngu, cóc biết cục cức gì ráo. Tôi bị mắng oan thấy rõ mà đành nín nhịn, bởi vì dù sao tôi vừa được ơn mưa móc bả cho ngậm và bóp cặp vú của bả thì còn cần gì khôn mới được. Kệ nó, miễn ngu mà được bả cho ngậm ti là “ phẻ “ rồi.
Bà chị xô tôi muốn chúi nhủi để lấy lối đi. Bả càu nhàu nhức tai : mẹ rượt, mày làm tao rã rời tay chưn, tao phải đi ngủ cái không mệt đứt hơi, chết mất. Tôi trơ tráo quay mòng mòng cái đầu. Bả đi rột rột vô phòng, đóng cửa cái xầm mất hút.
Còn lại một mình, tôi lủi thủi buồn hiu. Chèn ơi, mới được ngậm vú bả nhằn, giờ cái miệng để trống hoe, sao buồn quá thể. Tôi ước giá gì bây giờ được bả kêu vô cho nằm bên cạnh, dù bị cấm bú vú, nhưng chỉ cần nghía được cặp ngực bả cũng đỡ ghiền. Vậy mà bả nỡ khắt khe, cứ để yên cặp vú ngồng ngỗng nằm một mình thì có hoài của, bằng giết tôi không.
Đó là lần đầu tôi biết vú đàn bà sau vú mẹ. Hồi nhỏ, bú thì bú chớ có ý thức gì đâu, bây giờ biết ra mới rõ vú các mẹ thiệt là thần sầu quỉ khốc. Chẳng vậy mà cha nào cha nấy tuy giận cành hông, khi nghe bà xã ỏn ẻn : thôi đừng giận nữa cưng, lại đây em đền cho ngậm ti thì cha nào cũng hất toẹt cơn sân si để nhào vô ấp ổ.
Tự dưng tôi có ý nghĩ sau này lấy vợ phải kiếm con nào có cặp vú dềnh dàng, mẹ họ, mỗi ngày tôi ngậm bú cho ngon, cho đã, kẻo để không, uổng biết bao. Khi bả đẻ con, tôi cũng hổng nhường hết cho nó, nó có bú một bên thì tôi cũng ngậm một bên. Nó mà cự nự, tôi cấm vận luôn, cho nó đói gào mới tởn.
Sau này, tôi đem ý đó ra hỏi chị, chị cười khục khục, vừa mắng vừa khen : mày khôn tổ, đi dành vú với con mà còn khoe. Tôi thấy chị tủm tỉm cười.
Tôi như con mèo vẫn được cô chủ cưng yêu, ôm ấp, vỗ về, lại cho nằm chung với cô một giường, nay bỗng dưng bị nhốt khóa bên ngoài cửa, chẳng được đoái hoài gì tới, trách chi không thấy não lòng, buồn tủi.
Bởi vậy, tôi cứ đứng đực ra ở nơi cửa, cào cào nhè nhẹ vào tấm vách, y như con mèo cái khát tình gọi con đực, với hi vọng là chị Hai,nghe ra sẽ động lòng trắc ẩn mà cho phép tôi vào.
Tôi xin lấy hết danh dự sẽ không đụng chạm gì đến chị, chỉ được nằm nhìn ngắm chị thôi vì với bấy nhiêu cũng đủ để tôi thấy mình vô vàn hạnh phúc. Tôi cứ hình dung lúc này chị vẫn để trần bộ vú, chị có thể đã ngủ hay lơ mơ ngủ, hơi thở chị đã trở lại điều hòa, thế nhưng với hai tảng vú đồ sộ của chị thì nội ngắm thôi cũng đủ diết da tới bến.