Lần đầu tiên bao nhiêu oán hận còn rơi rớt lại nơi tôi đều được thả buông hết. Tôi hổng còn giận, còn hờn, còn căm chi bà chị tôi nữa. Ngược lại tôi rất mực biết ơn bả, tôi ân hận đã xách mé gọi bả là bà chằn lửa. Thế nên, hồi trước tôi hằng cầu mong cho cha ngựa rượt nào rước bả đi sớm cho rảnh thì giờ tôi lại muốn đừng bao giờ bả lấy chồng.
Giá như có cha nào bất đồ hợp nhãn với bả, chắc tôi cũng lôi hết tật xấu, nết hung của bả ra kể để chả thối chí mà dông. Bởi vì tôi quan niệm hai vú của bả mà để người ta rờ, vò, bóp, bú, nút thì uổng hết sức. Thà là bả “ chổng mông kêu trời “ để dăm thì mười họa tôi còn được ăn ké sơ sơ, chớ để các cha hớt đi thì tôi chỉ còn nước ăn cám xú.
Thú thực, nằm hít hơi của bà chị, tôi thấy lâng lâng trời thần. Tôi khó tả rõ cái mùi đặc biệt từ cặp vú bả đưa tới vì nó xen lẫn tùm lum. Dường như có một chút ngọt ngọt của sữa, một chú béo béo của bơ, một chú chua chua của me giầm cam thảo, một chút ngầy ngậy của mỡ ôi, một chút bùi bùi của đậu phộng. Vả chăng, bả lại bận cái coóc xê bằng lụa màu mỡ gà, mờ mờ ảo ảo mới làm tôi rung động cách gì.
Lụa hổng mỏng nhưng vừa đủ cho tôi thấy cái quầng màu cánh sen tròn quay mới hiểm. Lại còn thêm cái núm vú nổi to như cái núm măng cụt, nhúc nha nhúc nhích, thấy ứa gan muốn cắn làm sao. Tôi đã hết sức kềm mà không thoát khỏi sự ma mị lôi cuốn của nó.
Mỗi lần tôi nhướn người lên hít sâu là y như bà chị tê dại đi tựa bị hốt hồn. Tôi dùng chót mũi day nhè nhẹ thì cái núm vú của bả lần xần trật qua trật lại mới ác. Thế nên, một lúc nào đó tôi nhẹ thè chót lưỡi ra ve vuốt cái đầu vú thì tôi thấy nó hiện nhòe nhoẹt ra ở cái xú cheng và bà chị tôi thì lo thở dài thở ngắn.
Tôi đâu còn giữ được sự bình tĩnh nữa nên thè bản lưỡi ra tha đi tha lại xần vần lên khắp vú. Bà chị hát tình tang, hết lý con sáo, lại lý sang sông và thình lình ôm chặt lấy đầu kêu inh ỏi : mày liếm tao sướng quá. Tôi chẳng còn hồn vía nào nên hết cạp lại tha, hết tha lại liếm, cái áo yếm ướt lùm xùm, bà chị quớ quíu, vặn mình rồn rột như bị kiến cắn.
Tôi bị kích thích bởi cái núm vú to ùng nên vội vít lấy lưng bà mà dện nguyên cái vú vô miệng nút chụt chụt. Bà chị quằn người, thở hổng ra hơi, hai tay quờ quờ như bắt bóng. Tôi biết bả lên cơn nên tôi cắn chặt răng giữ cho cái núm vú không trệch ra và nhằn nhằn như nhai miếng hoành thánh. Chao ôi, bà chị tôi lúng túng dữ, nửa muốn hất tôi ra, nửa lại áp tôi vào cho đỡ tức rực.
Một tay tôi lòn xoa sau lưng, lòa xòa đẩy đưa cái dây yếm trật lên trật xuống, một tay tôi bợ cái vú để không, còn miệng tôi thì nhằn, lôi, bú, kéo cái đầu vú vô tội vạ. Tôi làm dữ quá, bà chị vùng vẫy như con sâu đo bị đè, chới với, chới với, miệng hả ra như khát nước, mắt sáng rực như sao sa.
Tôi nhay cái núm vú còn túc túc nên bà chị phải ưỡn ngực ra mà đón. Tôi làm ướt nhoẹt cái áo yếm mà vẫn chưa thấy hả lòng. Trong khi còn đang loay hoay thì nghe bà chị la : mày lình xình quá, sao hổng cởi cái yếm ra mà nút thẳng vô miệng cho được việc.
Tôi có nghe lộn hôn đây, nhưng bản năng mấy ngón tay đã khoèo vô cái móc sau lưng bà chị mà khảy bung cái khóa ra. Cái yếm thành lỏng le, xục xà xục xịch nơi trước ngực. Chưa gì tôi đã hất cái yếm bên vú để không mà ấp tay vô vò, bóp, măn cật lực. Còn bà chị thì lo nưng đầu tôi ra để tụt nốt bên vú đang bị ngậm nút tái tê.
Tôi hoa cả mắt vì cái dáng to dễ nể của cặp vú chị. Tôi tưởng đâu bả lận hai trái banh cao su vô, nhưng quả thực khi tôi mò và bú thấy chúng mềm ịu mới tin đúng là cái vú. Nãy giờ tôi liếm láp, cắn, măn và bú nút dữ nên cả hai đầu vú cương to, cái quầng cũng nở và các hạt sữa nổi xần coi dễ bắt mắt.
Tôi ôm vò một bên vú còn một bên tỉ tê thè lưỡi liếm tưng tưng. Bà chị hít hà và bập bẹ muốn nói gì đó, nhưng không cất lời được. Sẵn cái yếm đã được cởi, tôi dùng hai tay bụm chặt lấy hai vú và thay nhau la lết lưỡi liếm hai cái đầu vú êm êm. Thỉnh thoảng tôi lại điểm bằng những cái hôn đè bẹp dúm núm vú xuống, hay cắn lôi cho đầu vú lồi ra thành cục.
Đến lúc này, tôi mới thấy thằng em tôi mất dạy. Tôi mằn vú bà chị thì mắc mớ gì mà nó chong ngóc lên chỉ chực vạch quần ra dòm ké. Bà chị thấy tôi quặp hai giò che thì biết là tôi có tịch nên la lên : mày ép, coi chừng nó ngộp thở thì bỏ mẹ. Mày nôn thì nó cũng nôn, mắc gì mày cản ngăn nó. Tại mày lớn rồi thì nó tự nhiên vậy, đứa nào đụng vú đàn bà mà hổng ngỏng, bởi mày hổng mặc quần lót nên thả rông nó mới đọa như thế.
Chưa gì, bả dùng tay tách phăng hai giò tôi ra và cái khúc ma trắc khua khua thấy nhột tệ. Bà chị cười khanh khách : mày ích kỷ, chỉ lo hưởng thụ một mình. Mày ngậm bú vú tao mà mày bắt nó nhịn thì nhịn gì thấu. Mày thả lỏng cho nó thở, nó quơ quơ kệ tía nó, đừng ép uổng mà nó ọc tùm lum.
Lần đầu tiên, tôi nghe nói ọc tôi không hiểu gì hết, nhưng làm thinh không đáp. Bà chị còn giảng giải thêm : mày con trai nên không biết. Trời sanh đàn bà lại còn ban cho cái vẻ gồ ghề, lại còn xoi nhiều lỗ, khiến chi con trai đứa nào thấy cũng nảy sinh tưởng tượng. Tao kinh nghiệm, bề ngoài thằng nào cũng ra chừng chững chạc, nhưng hễ tụi tao hở ra là sáng mắt lên dòm. Thằng nào cũng mê cặp vú, từ đó nghĩ viển vông, cho nên mới sanh tầm bậy.
Tôi nuốt lời chị vào lòng. Nhưng trong mơ, nào có đụng chạm gì đâu mà sao cũng phừng phừng tức giái. Tôi đem điều đó căn vặn, chị nói : bởi ban ngày ban mặt tụi bay dòm đã đời, nhưng không sờ mó gì được, bị ẩn ức, đêm mới bị hành lên xuống. Còn như mày được tao cho rờ thì ấm ức nỗi chi. Việc thằng nhỏ cứng lên là vì nó ví như cục nam châm, thấy sắt thì xìa xìa đòi hút, hút được thì ghim chặt, còn hổng hút được thì ọc thay.
Tôi nghe mù tịt vì thuở giờ có kinh nghiệm gì đâu mà đôi co với bả. Tôi chỉ nằm im bợ lấy hai vú nút bú cho xong. Bà chị nói lửng lơ : mày học dần dần, có dịp tao sẽ cho mày biết thêm mùi đời để làm vốn. Tôi nửa mừng, nửa lo …
Tôi nén chặt hai vú bà chị như hai lọn giò thành cục để cho hai cái núm lồi ra ngoài và tôi mút mát, liếm, bú xoành xoạch. Tội nghiệp, hai đầu vú bị tôi nhay riết đến nở tòe loe ra, phía trên y hệt cái núm sen bị tưa. Tôi dùng đầu lưỡi ngoáy thiên ngoáy địa vô mẩu thịt mềm nhạy cảm đó làm bà chị riết róng từng chặp.