Tôi lồm cồm bò vô mà tim đập thình thịch. Bà chị phải tìm cách làm cho tôi quen dần nên bày ra đủ vẻ : mày mắc cỡ thì nằm xoay đầu lại với chị, để đừng thấy mặt tao mà hồi hộp. Ngủ đi, chị canh cho, mày gác bên Tây, tao gác bên Đông, chẳng có thằng con buồi nào dám mò vô hiếp cả chị lẫn em mà lo.
Tôi hổng lo chị bị đè hay tôi bị lắp đít mà lang bang nghĩ tùm lum. Hổng gì tôi nắc chị cũng nhiều lần rồi, người ta nói ai mắn con, chỉ cần một lần cũng có chửa, vậy mà chị êm ru. Nhìn nây bụng chị vẫn láng coóng, đít vẫn vắt vẻo cong tếu lên và vú vẫn giòn như khúc chả giò. Hổng lẽ bà chị có phù phép gì giữ thiên thu hổng đẻ đái.
Tôi đem chuyện này hỏi mong được chị giảng cho rành rẽ nào dè bả chửi tưới hột sen, khiến tôi mở mày mở mặt hổng kịp. Bả rền lên : chèn ơi, thế kỷ 21 rồi mà mày còn nói chiện đời xưa, thời mà mấy ông bà già dặn dò con gái “ bây đừng để bọn trai cầm tay, có chửa thấy mẹ “. Thế là bà chị bò lăn ra cười khục khục, nước mắt nước mũi đổ đầm đìa, còn hơn đái rắt. Tôi trố mắt ra dòm, ngẩn tò te, cóc biết thứ chi ra thứ chi. Bà chị nói cầm canh : mày đéo coi bộ giỏi mà sao cái đầu mày đặc sệt vậy nhỏ. Mày là em tao, có ngu cũng ngu vừa vừa thôi, còn để thiên hạ ngu ké, mành dành ngu hết thì chỗ nào để tao ngu theo. Xa lô, con bú dù.
Tôi lại nghĩ khi không mắc mớ gì bả lôi cả ông “ Xạc Lô “ vô chuyện chửa đẻ nữa, nhưng tôi ngậm miệng, sợ bả phang. Bả càm ràm : tao điên gì mang bụng thè lè cho má đánh cây lên đầu và lối xóm người ta cười thúi óc vì cái tánh đĩ rạc. Thời buổi này thuốc men cả đống, thứ gì hổng có, tao nói thiệt, mày có đéo hà rầm mà tao hổng muốn phễnh bụng thì cũng “ na thinh háp pên “.
Cha coi mòi hồi này bà chị xài tây u hơi xả láng à nghen, hết xa lô lại na thinh với na củi. Tôi vẫn ngây ngô đực mặt, bà dện cho một hồi nữa : đó là tao uống thuốc ngừa thai, mày biết chưa. Tao làm vậy để là con gái dài dài, rồi bả hạ giọng hỏi móc tôi : bộ mày hổng ưng hả, tao mà ôm trống thì mày còn củ cặc gì leo lên chơi. Tôi đỏ mặt tía tai vì lối xài đô la hơi bạo của bả, bình thường bả đâu có nói tục mà khi hai chị em ở riêng, sao bả đem đủ thứ ra văng miễng tùm lum, ớn quá.
Nằm xoay đầu với chị tưởng là ngon lành, dè đâu tôi còn chết một cửa tứ. Đám lông kẹt ở háng bà nó lều phều thở phì phò, tôi tưởng là mớ rong trong cái hồ nước chớ. Còn thêm cái bim bả mới độc, nó ngáp triền miên, hai mép nhịp phừng phừng sốt ruột. Tôi động tình hết biết. Thằng em cứ nhúc nhích gào kêu.
Bà chị cũng khó ngủ theo nên rền từng chặp : đú họ, mày nằm mà xục xịch hoài tao ngủ sao vô. Gậy gộc tối còn khua loạn xạ, tao đã nhóp nhép khó chịu, mày còn làm tao chóng mặt theo. Mày sao dễ nứng quá, hay là tao đề nghị chị em mình dợt sơ mấy món cho mệt dễ ngủ mày tính sao.
Tôi còn biết tính sao nữa, gần chị hồn vía gì tán loạn hết, biểu tôi tính thì tính gì nổi. Tôi phú thác hết cho bả : ờ, em cũng lục đục khó ngủ thiệt, chị từng trải, biểu sao em nghe đó, chị toàn quyền chỉ huy ba thằng lính của em, được thua gì em cũng chịu hết.
Bà chị lôi hai giò tôi như lôi con heo vô lò. Chị banh rộng chúng ra và đặt gác hai bên gần khuôn mặt chị. Chị điều chỉnh cho phần háng tôi áp sát kề lỗ mũi và cũng đẩy đưa cho mặt tôi gần vô húm chị theo. Chị nói : bây giờ hai chị em ôm chặt nhau, mày hít của tao, tao hít của mày. Giao hẹn trước chỉ hít hửi thôi, cấm đứa nào làm gì khác, tao tin mày có hơi tao, tao có hơi mày dễ đưa nhau vào giấc ngủ… toòng teng.
Bà chị bảnh thiệt sự. Đàn bà khi bắt đầu biết yêu sao thứ gì cũng thành bài hát. Nghe bả xếnh xang mà tôi mùi đứt ruột. Chưa gì bà xạng giò ra, hai môi con cá ngão há toác hoác, tôi thấy nó chép chép miệng, hơi có tí bọt phòi ra, tôi điếng hồn kêu inh : chị ơi, con sò ngộp, nó rỉ nước.
Bà chị nói đắng chát : kệ nó, mày lo úm nó mà hít đi, còn nó chảy dãi chảy nhớt gì thì để đó tao lo. Tôi cố nhắm mắt mà cái họng cá nó há to làm sao tôi ngủ được. Lại thêm mấy sợi lông mất trật tự phủ tới phủ lui, chập chà chập chờn, có là thánh tôi mới giữ cho tâm đừng xáo động.
Bà chị còn cắc cớ giữ trịt lấy hai bắp vế tôi mà chúi mũi vô xịt xọt ở háng tôi. Tôi nhột thấy mẹ, lại láng váng lo bả ăn gian bặp một phát tronbg khi bắt tôi nhịn thì bất công và lỗ nặng. Bà loay hoay hít hít, tôi bị lôi tới kéo lui vật vã lần xần. Bả phát mông tôi một cú trời giáng mắng té tát : mẹ họ, gậy mày cà nghinh cà ngang đụng chạm lung tung, mà còn ẹo qua ưỡn lại đâm xùm xùm vô miệng tao, tao báo trước, nó rề rề làm tao nhột, ngứa tiết, tao độp cho một phát thì bay cái đầu nấm đó con.
Tôi ớn quá, mới thấy ra cái dại thù lù nó tới hồi nào. Đúng là bả được ăn được chửi. Trong khi tôi tôn trọng hiệp ước thân thiện, tuân giữ 16 chữ vàng, phát huy tình lân bang đồng chí thì bả lại chơi trò đánh lận con đen gặm lần hồi biên cương lãnh thổ của tôi, còn mắng tàn mắng tệ tôi nữa chớ.
Trong khi tôi lo giữ để đừng bị mang tiếng ăn gian thì ngược lại bà chị ăn gian tổ mẹ. Hai giò bả khều khào như cặp càng cua muốn quặp chặt lấy khuôn mặt tôi, tôi lo gỡ bằng chết mà bả đâu có ưng. Bả xìa xìa, nhiều khi tôi tưởng bả muốn quặp hai chưn theo thế vật jiu jitsu để quật nhào tôi xuống. Phía đằng này bả lục đục gì với cái cùi thơm của tôi. Tôi thấy bả bẻ qua bẻ lại, còn đưa sát mũi hít hà nữa chớ.
Tôi phải nưng bớt giò chị ra để dòm cho được cái bim và tránh bị ngộp gió vì mùi nước hoa và mớ bụi ào ào từ mớ lông và cái khe phát ra lẫn lộn. Tôi bị hành hạ dữ ở phía đì nên la như giặc : chớ bà đánh vật gì với thằng tửng của tôi mà nó kêu đau điếng vậy. Bà chị lúng búng như ngậm hột thị : thằng hỗ hào tàng trời, tao chỉ muốn ngắm nó chút thôi mà nó cứ nhằm mặt tao đâm hùi hụi.
Tôi cãi lại : bà đừng đổ oan cho nó, nãy giờ tui thấy bà lật ngang lật ngửa hành tội nó thì có, chớ nào có thấy nó nhúc nhích gì đâu. Tôi nằm ngược đầu với bà chị mà cũng hình dung cái môi bả đưa dài ra trước lẻo nhẻo : mày nói như cái… (bả ngập ngừng rồi bỏ nhỏ) tao, mẹ, nó thòi lòi một gậy, hổng đâm thì cũng làm tá hỏa mắt tao, bởi vậy tao mới phải gạt bên ni bên tê để thở chút chớ. Dài đéo gì đã dài lại còn nổi gân, nổi khấc, thấy dị tổ mẹ.
Được rồi, mệ đã tính ăn gian, tui cho mệ ăn gian luôn. Tôi nhúc nhích phần háng, thằng cu con được dịp nhắp nhắp vô môi miệng chị. Bà chị bóc luôn vỏ quả chuối mắn và xục lớp da qui đầu làm tôi nghèn nghẹn tựa bị thụt bi da với cái cơ lấp ló. Tôi nạnh một giò chị, thấy môi bim mấp máy, tôi phát cái chách, bả nhảy nhổm kêu um : chớ sao mày đánh bim tao. Tôi la : ai biểu nó nhăn nhó chọc quê tui chi, tui vả cho nó hết cười khè khè để lần sau nó hổng dám.