Bà Chằn Lửa

Có một bữa, chị đang lui hui gì bên ngoài, tôi hét rân : chị Hai vô giúp tui một tay coi. Bả léo nhéo trả miếng : tao đang bận, giở tay giở chưn, hổng vô được. Tôi lại hét lớn nữa : quẳng đại đó đi, vô em nhờ chút xíu hà, rồi ra liền làm tiếp cũng kịp mà.

Chị lon ton chạy vô, tay còn chùi làng nhàng vô cái tạp dề. Thấy tôi đứng khum khum bụm lấy chỗ háng, bà phàn nàn : đú họ, mới sáng sớm mà nó sừng sừng lên, kỳ cục vậy. Tôi cáu bẳn : ai biết, tự dưng nó đổ đốn xỉa ngang, xỉa tới, làm tui tức đì quá.

Chả là tôi bận cái quần sọt chật bằng vài dầy, thằng cu bỗng hứng chí đâm ra, tui bị thụi một cái trời giáng. May là tôi kịp cởi quăng cái quần ra mà nó còn thù lù một khúc nên phải la giặc cho chị Hai tiếp ứng. Chị lầm bầm trong miệng : tao chịu mày, lúc nào muốn nứng là nứng, vậy thì đàn bà, con gái nào chịu mày nổi.

Tôi sẵn bực nên trách : chị hứa hẹn mua xì cho tui mà có thấy gì đâu, nên để khơi khơi nó mới cựa quậy làm dữ. Hổng biết, tui bắt thường chị đó, chị làm sao cho nó mềm lại thì làm, chớ không nó chạy lên đầu chắc tui hui nhị tỳ quá.
Bà chị tội nghiệp cho thằng em : ờ, tao hiểu rồi, tại tao hết. Để chút nữa tao chạy mua liền, còn bây giờ phải làm sao đây. Tôi vẫn ôm cứng đì la nhoi nhói : làm sao thì biết làm sao, chị rành mấy món này còn hỏi. Bà chị có vẻ quính : bình thường thì tao cho nó nhét vô cổ chai là yên, nhưng ngặt tao đang bóp dở mớ thịt, tay chưn lấm lem làm sao đưa chai cho mày đút vô lọt.

Tôi muốn nổi khùng nên nói nhăng nói cuội : bà hổng cho tui nhét cổ chai thì bà cầm đại lấy nó bóp ồm ồm cũng đỡ. Chớ bà bắt tui nhịn, chắc chết queo, chị ơi. Bà chị có vẻ chùng chình, vì tay cũng còn dính tèm lem những mẩu thịt bằm nhớp nháp.

Tôi nhảy lò cò đùi đụi, ôm cục nợ nhón cà tưng, chị Hai ca cẩm : thiệt mày chơi ngẳng quá đỗi. Tao đang làm món ăn mà lên cơn bất tử. Tôi lại hét rân : nắm lấy nó dùm tui, bóp đại đi, còn càm ràm, tức thấy tổ.

Chị Hai nào còn biết lề trái, lề phải là cái con buồi gì, nên vớ đại khúc dồi trường của tôi mà nắn nót lung tung. Tôi dạng hẳn chưn ra cho bả cầm, một bàn tay bả xà quầy xà quầy đâu có ra hồn ra vía gì, tôi phải nhắc : chớ còn bàn tay kia để chi, sao bà hổng xáp lá cà vô giập cho thấy tía thằng cà chớn đó luôn đi.

Bà chị tối tăm mày mặt nên vồ bóp nhàu bóp nhỉ. Tôi bị đụng lùng xùng, bên háng, dưới đì, hai hòn giái cũng bị vùa vô nặn hột. Tôi muốn la làng nhưng lại nghe cái nứng nó gờn gợn dâng cao nên cà thót, cà thót cái giò cho bà chị nghiến răng nghiến lợi mà bóp vung tí mẹt.

Hai tay dính mỡ nên trơn, bà quậy đến nơi đến chốn. Bà xủi phòi cái đầu nấm của tôi ra và lầy huầy nhón nhón nơi bìu giái rồi chợt bóp cái te làm tôi muốn nghẹt thở. Tôi lao chao muốn đổ phải chụp vô hai vú bả giữ lại làm nề. Bả nặn giái tôi, tôi nặn vú bả, hai chị em hầm hừ như lựa thế.
Bà lùi xùi đẩy khúc gân tôi, người bả chao chao làm xiếc. Tôi nghĩ bả quên béng mớ thịt bằm ở ngoải rồi. Bả bóp vắt một hồi thì mắt dại đi và kêu nhỏ nhỏ : hừ, đã chưa con, mẹ họ tao cho mày hết nứng luôn mới biết.

Tôi đừ thiệt. Nó như có cái gì lâng lâng, chẳng dính vào đâu mà lình bình như bèo trôi trên sóng nước. Chị Hai thấy tôi nhón nhón gót chưn thì càng nặn bóp dê kêu, tôi khoái nên lấy đà đẩy đưa, ngoáy tít mông cho khúc gân nằm xà quầng trong hai tay bả.

Chị Hai làm thằng cún mệt đỏ dừ, chốc chốc bả lại ngứng, thả lơi tay coi mặt mày nó ra sao. Bà thấy nó vẫn lừ lừ mới ghét nên bả lầm lì nhìn ngắm lại nó và vặt bóp tí toe. Tôi phiêu diêu mấy lần miền bổng bênh thì bất thình lình bà chị ngoạm luôn lấy thằng em tôi mà nhằn tựa người ăn mãng cầu xiêm nhằn hột.

Chèn đéc ơi, miệng mồm bà dính đầy mẩu thịt bằm, nhưng bả còn để ý chi đâu, chỉ lo chùi nhủi vặn tròn thằng cà chớn mà nút, mà bặp, mà tha, mà chà. Tôi điếng hồn loạn xạ mà cũng nhận ra bà chị đang thổi kèn. Tôi bị bà chị thổi đủ thứ nhạc cụ từ trom pét, đến cla ri bon, ô boa, xác xô và trăm thứ bà giằn khác.

Cha mẹ ơi, tiếng nào cũng lảnh lót, tôi đu người lên cho nhạc sĩ phồng môi trợn mắt thổi phì phì. Nhạc công đã hay mà tôi bị cuốn lôi theo nên cũng a tòng cuộc chơi, nhạc công say sưa thổi đến bọt mồm gì xủi ra hai bên mép. Đến lúc kèn bị tắc hơi hết phát ra tiếng, nhạc công mới ngưng lại, miệng dính đầy chất nhựa, tôi nghe loáng thoáng bà chị mắng : gớm òm, tao thổi kèn mà mày lại ứ cháo thì kèn còn làm sao ra tiếng được. Tôi phải trấn an chị : hổng sao, bữa nay kèn bu dích chơi vậy đủ rồi, để bữa khác thổi tiếp.

Bà chị phát một cái vào mông đít tôi, vùng vằng bỏ chạy đi và chửi : con cặc, chớ thổi tiếp, đú họ một lần đã ớn tổ trời, ở đó thổi lần nữa để nghẹt bố họng. Tôi cười tủm tỉm giữa cơn bải hoải tay chân.
Dù đã được chị Hai đặc ân cho vô ngủ chung phòng, nhưng tôi vẫn bù trất, hổng hiểu mô tê gì cả. Tôi vẫn khép nép khi ở gần bả vì trong đầu óc tôi luôn dị nghị tại sao từ một bà chằn lửa bỗng dưng bả trở nên hiền lành dễ thương đến vậy. Phải nói hổng ai ký lưỡng như bà chị, bà đặt thêm một cái giường nhỏ để má khỏi nghi là chị em sống lẫn lộn với nhau. Sáng sáng bả cũng xóc xóc ra nệm và quẳng mớ mền gối của tôi xáo loạn lên để má lỡ có vô cũng hổng lấy đâu ra chuyện mắng mỏ mấy nhỏ.

Ở chung với chị sướng thiệt, khỏi lo gì hết. Bả cụ bị đủ thứ, từ nước uống, khăn lau, tôi khục khặc là bả đoán ra ngay nên đem đưa như tiến dâng cho đấng quân vương hổng bằng.

Hồi mới đầu, thấy tôi rị mọ, bả còn hét : tao cho mày ở đây còn ké né gì nữa, mày làm như tao bà chằn nên mày lấm la lấm lét như thằng dòm trộm đàn bà con gái tắm. Bà nói nựng tôi : tự nhiên đi cưng, chị hổng đè hãm gì đâu mà sợ. Rồi bả bày têu cho tôi : ở đây chỉ có chị em mình, tự do muốn sống sao thì làm, nóng cứ lột truồng ra cũng hổng sao.

Nói vậy chớ tôi nào dám, bả phải làm gương cởi trước, ôi thôi đầy một mâm thịnh soạn, nhìn bả cũng đủ ham : đó tao mần trước cho mày khỏi rụt rè. Chớ tao với mày còn lạ lùng gì mà khép nép hổng biết. Tôi ngó vú bả, háng bả, lông bả, đít bả, mông bả, thứ gì cũng mung lung mờ ảo, y hệt đường nhựa giữa trưa bị bốc hơi.

Bả thấy tôi nhỏng nhảnh thì a la xô vô lột giúp tôi. Cái thằng em bất nhơn vừa được “ giải phóng “ là y như “ phỏng giái “ liền. Nó đỏ ké lên và chùi chũi như một thanh bạch kim trui kỹ. Bà chị trầm trồ dòm khen : đẹp, đẹp dữ dội. Rồi bả phóng vô giường trước, ngoắc tay rủ tôi vô.

Previous page 1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 11 12 13 14 15 16 17 18 19 20 21 22 23Next page
Back to top button