Tôi hết còn chịu đựng nổi, ôm lấy bụng, cười lắt lay, nước mắt nước mũi gì chảy ra ướt sũng. Bà chị ngáo đứng dòm, người bả khum khum, đít đưa một mâm, vú bày một mẹt, tôi cười mà thấy khoái vô cùng. Tôi hơi né quay mặt đi, đưa tay cản hổng để bà chị sáp gần lại mà phân bua : bà làm ơn đứng yên đó, đừng vùng vằng kẻo tui chết giấc ra liền.
Bà chị hoảng hỏi lia lịa : bộ mày trúng gió hả ? Và lăng xăng bả định chạy kiếm dầu thoa cho tôi. Tôi phải hét lên : tui đã nói đừng nhúc nhích mà, bà mà vọt chạy là tui ngả cái rầm, hết phương cứu tỉnh.
Bà chị nhớn nhác : có sao hôn, có sao hôn và định mở miệng rống kêu má. Tui hoảng hồn nói loạng quạng : hổng sao, đừng kêu bà già mà cả hai bị ăn gậy tóe máu. Bà đang “ truổng ờ “ kêu má vô để bả phang hay sao. Còn tui chẳng qua thấy vú, mông, đít chị và hầm bà lằn đủ thứ tui chịu hết nổi, nên mới thét bà đừng rung người lên.
Bà chị vỡ ra, thụi tôi rầm rầm la : thằng quỉ, lúc nào cũng hờ hờ dòm đì, dòm vú, hèn chi lớn hổng nổi. Nói rồi, bà đứng thẳng rẹt lên : nè, ngốn, ăn, dòm cho đã đi để nhớn nhác như thằng ăn cắp.
Bà rung thân mình như rung chuông, hai cái vú dẻo queo như quả dùi nhẩn nha gõ vô khổi đồng đúc kỹ. Tôi nghe rõ tiếng “ boong boong, con vượn bồng con lên non hái trái “, tôi đưa hai bàn tay vẽ tròn tròn, quờ quờ tía lịa. Bà chị la toáng : tao nói dòm thôi, mày lại khoa khoa tay làm tao nôn lên giờ.
Nữa, cũng là nôn, nôn cái chi hổng biết. Dù có nôn thì cũng đã có tôi, rờ rẫm bà hổng hạ cơn thì tôi đưa dùi, đưa đục vô tôi đẽo, gỗ chắc cỡ nào cũng bị mẻ băm ra hết. Tự dưng tôi rên thiết tha : em chết, chị Hai ơi. Em chịu hết nổi rồi.
Chị Hai có vẻ thương tình khi thấy hai tay tôi bụm vô đì, nhảy lò cò tại chỗ. Bà xăng xít muốn ôm chầm lấy tôi. Chèn ơi, hai cái vú bà rung cách gì, lại thêm chỗ háng phất pha phất phơ một nùi cước mỏng. Tôi kêu lên : ối ối và lảo đảo ngả nghiêng.
Chị Hai hết hồn, hết vía, nhào tới đỡ. Tôi khản đặc cổ gào : nôn, nôn, chị Hai ơi. Đang lúng túng mà bả cũng phải phì ra cười : uạu, sao mày chê tao nứng mà lại kêu nôn, giờ chính mày cũng kêu y hệt tao nào có khác.
Tôi lỡ trớn nên “ cãi gióng “ : nôn với nứng cũng một thứ, kêu sao hổng được. Bà làm tui quíu hết trơn, ở đó biểu tui cố phân biệt rành rẽ thì mụ nội tui cũng chịu thua nữa là.
Chị Hai với tôi lình xình như hai đội bóng đá cuội trên sân, mục đích là móc kèo dưới chia nhau hưởng lạc. Quả đúng vậy, khi thì chị Hai dẫn banh, luồn lách qua bao nhiêu ngõ ngách rồi bất ngờ chìa bóng cho tôi sút, thủ môn đã vờ té bò càng, vậy mà tôi sút hụt, quả bóng lăn lông lốc giạt xéo ra ngoài, chỉ cách cột gôn chút xíu xìu xiu. Tôi đành chạy nhặt lấy bóng giữ khư khư trong tay Ngược lại, tôi dành được bóng, đi một đường lả lướt, lừa lừa, tém gọn về phía cầu môn, ai cũng nghĩ tôi dứ bóng thôi, ai ngờ tôi nhằm đúng cái lỗ gôn bé xíu, chọt khe, thủ môn ngả oặt ra, tôi sút như trời giáng, bóng lọt dính vào lỗ, khán giả kêu toáng lên “ VÀO “.
Càng chơi lâu, chị Hai tôi càng lão luyện. Ban ngày ban mặt, chỗ đông người, chị luôn ngọt sớt, một điều “ em của chị “, hai điều “ em của chị “ rất ư là tôn ti trật tự, giữ nghiêm ranh giới đàng hoàng. Tôi cũng thế, lúc nào cũng tỏ ra ngoan, dạ dạ vâng vâng để không ai nghi ngờ gì tính trong sạch như các đồng chí lãnh đạo.
Chả thế mà cả hai chị em đều đạt được sự tin cậy “ chăm phần chăm “ từ các cử tọa xung quanh. Bà má tôi là khoái nhất, hãnh diện với đám con cái bà. Má thường tự hào kể lể : tui thấy hai đứa nó thương nhau mà mừng, khỏi lo chảnh chọe um nhà um cửa, điếc tai hàng xóm. Bởi vậy má yên chí đi miết, chỉ còn hai chị em ở nhà.
Hồi nào chị đi làm thì thôi, về là rút vô buồng hoặc lăng xăng lo cho nhau ăn lấy sức. Hồi này bà chị tôi rất điệu, bà đề nghị tôi dọn quách vô chung phòng cho yên. Bà nói với má vì bả sợ, có tôi để bả vững tâm, đêm khuya hai chị em tôi nhóng thay phiên coi má có ré kêu thì chạy vô hỏi han, săn sóc. Má ờ ờ có vẻ thông cảm. Chớ má có dè đâu hai đưa con má “ ban ngày chị chị em em, tối khi tắt lửa cà rem em quay rền “.
Thú thiệt, tôi quay cà rem thét, cái tay quay muốn lờn hết trọi, nhiều khi nạnh mình nạnh mẩy quay ành ành như ma ni ven mà cỗ máy vẫn trơ trơ. Bà chị phải khuyến khích : mày quay tay hoài mà còn nôn, trật chìa hỏng bét, cứ từ từ thoải mái đi cưng, còn cả đêm chớ vội gì đâu chớ.
Bả cũng tình tứ gớm, có ra đường mới khoác cái xú, cái xì vô, còn ở nhà thì bả để tuồng luông mới đã. Tôi giỡn hớt hỏi : bộ chị muốn dọn cỗ sẵn cho tui nhậu sao. Chị gạt phắt đi : ở đó mà dọn hay không dọn, trước sau gì mày cũng giằng xé thì tao lột mẹ trước cho rồi.
Bả cũng nói trớ đi : chớ mày hổng thấy hồi này “ nắng cực “ sao, mẹ họ nóng gì nóng dữ, tao còn muốn lột mẹ hết trơn cho đỡ vướng. Tôi xúc động tảng thần, nên hở ra là loàng quàng đến gạ xin bóp còi tin tin. Chị làm vẻ chống chế song lại để tôi làm. Cha mẹ ơi, hai bàn tay quầy quầy nơi cặp kèn hơi, bóp te te, chất voan mềm nhẹ lẫn hai quả bầu úc núc, chẳng chê vào đâu được các cụ ạ.
Thản hoặc tôi có mò thêm vào nút đề mà rơ của chị thì cũng thế thôi vì dưới cái váy lòe xòe chị có bận gì đâu mà khó. Bà chị gọi là chằn lửa có khác, giờ dẫu chị hết còn nhéo ngắc gì tôi nữa, nhưng cái kiểu bà ển xà niểng cái háng ra cho bàn tay năm ngón của tôi phiêu du nơi miền giới tuyến cũng làm tôi muốn buông súng đổ phịch xuống rồi.
Bữa nào chị cắc cớ chơi một màn mặc đồ ngắn cũn cỡn bằng chúc bâu, trời ơi mới là độc dữ tợn. Thứ vải mắc dịch này nó bó lọn mình mẩy bả như bánh tét, bánh chưng, như giò thủ giò lụa, có bao nhiêu chỗ lồi chỗ lõm nó đều triển lãm ra hết. Thà là bà chị ở truồng tôi còn đỡ “ cái giấn “ hơn là nhìn bộ tịch bả lồ lộ ra.
Tôi hét lên : chị đi thay dùm ba cái thứ trời ơi đi cho tui nhờ. Chớ bà xần vần trước mặt tui thì tui làm được gì ra trò nữa. Bà chị dòm xuống, quả thật vú là vú, khe là khe, đít là đít, mông là mông, ố là la, xà lù, mẹc. Tuy vậy bả nào có chịu đi thay, còn ưỡn a ưỡn ẹo, múa máy tay chưn, tôi phải đè nghiến bả ra giần cho một trận chết lên chết xuống, bả mới sợ. Bà thường cay cú với tôi : mày húc như trâu, mày đâm như giặc và mày nắc như giã giò.
Tôi càn nhằn : ai biểu, tui năn nỉ mà bà hổng nghe. Tui đè, tui nắc tá hỏa tam tinh mới tởn. Dè đâu bà chị nhâng nhâng : còn lâu, ở đó chờ tao tởn, coi mày có è cổ, há họng ra mà thở lấy hơi lên hôn.