Bà Chằn Lửa

Thấy bà chị xụ mặt, tôi phải nói chữa : ấy nhưng mất mặt này được mặt khác, chớ không thì các mợ ưng chịu làm gì. Tui hỏi thiệt, chị bị đâm có thấy sướng tận mạng hôn, phương chi sau đó lại còn mạnh cui cui như lực sĩ sẵn sàng lên giàn đấu võ.

Chị Hai “ xí “ dữ tợn : ở đó mà sướng Thở thiếu điều bứt hơi mà mày kêu “ phẻ “ là phẻ chỗ nào. Tôi cũng “ cãi gióng “ chớ sao : Hổng “ phẻ “ mà đâm vùi đâm giập bà rồi, tôi nằm lè lưỡi, còn bà vẫn tỉnh queo nhấc nổi cái húm ra. Rồi còn hỏi nhăng hỏi cuội, tui nói ngang nói ngược bà còn đủ sức vọt vô buồng rửa ráy. Tôi thiệt hết biết mấy bà.

Hai chị em lùng xùng cãi nhau như mèo với chó một đỗi thì tôi vuốt ve trước : nè, chị Hai, tui nói thiệt hồi này mông chị nở thấy đã ghê nơi. Nó vồng vồng có nây có nạnh, chị bước đi nó rung rung mới sướng làm sao. Tui nói có sách mach có chứng, chị ra đường mà chỉ bận cái xú với cái sịp thôi, chị đi cà nhót cà nhót, mấy cha nội hổng đui con mắt luôn tui chớ kể.

Tôi hăng tiết vịt đá tiếp : mụ nội ơi, vú đã phăng phăng xô ra trước mà đít lại nhong nhỏng nhún ra sau, tôi tưởng tượng lúc leo bụng chị thôi mà chị cà ển cà ển ở trước lại cà ột cà ột ở sau thì cơm cháo gì tui ăn tuần trước cũng thi nhau ói ra hết. Tôi hít hà như đang cưỡi chị thực sự.

Bà chị có vẻ phởn, xoay người tới lui ở tấm gương, tôi nuốt nước miếng rần rần không ngớt. Bà chị còn “ phụ đề Việt Ngữ “ : ờ ờ, hai cái vú nhún nhính coi cũng có nét và cái mông coi cũng ép phê ghê, rồi bả vỗ đồm độp vô mông, đập uỳnh uỳnh vô vú, tôi thấy đủ 36 ngôi sao rớt phất pha phất phơ trước mắt.

Tôi hối chị tôi : bà làm ơn ngưng cái trò dụ nai của bà đi cho tui nhờ. Bà mà làm hồi nữa, tui hổng nín được, rang chịu đó nghen. Tôi sáp tới, hai tay vờn vờn, bà chị bụm vú, bụm bim chạy đùng đùng mất biến. Tôi tẽn tò đứng bụm lấy khúc gậy cứng om.

Tôi nhớm dòm theo bà chị, bả làm tôi muốn điên đầu điên óc. Bả đang đứng nói chuyện rồi thấy tôi quơ quơ hốt hốt bả sợ tui chụp bả nên chạy đến chạy đỗi. Bả vẫn còn lủng lẳng cái chuối chiên và con mực khô trên người nên nhìn múp bằng chết. Cái dây giữ nịt vú của bả đã nhỏ mà cái dây phía sau sịp của bả còn nhỏ hơn. Nó rơi tõm vào khe đít như cái ngàm ê tô làm cho hai mông đít bả đùn ra no húp.

Có lẽ vì nhận ra bả đang ở trong tình thế gần như “ truổng cời “ nên bả đâu dám vọt ra ngoài. Bà chạy vòng vòng trong buồng, hai vú cà hỉnh cà hang coi nhột quá đi chớ. Tôi la làng lên : chị Hai ơi, đừng chạy nữa, em hổng rượt chị đâu. Đứng lại thở đi, để mớ xôi với lồng bàn của chị ngưng, chớ chị chạy em còn nôn dữ tợn.

Chị Hai càm ràm : tao dòm hai tay mày khua bạt mạng, tao ớn quá. Y như mấy thằng tây đi bố nhìn đàn bà con gái sắp đè ra hiếp. Tôi cà tửng chọc bả : nếu được tây hiếp còn mừng, thằng nào thằng nấy cu như đòn tay, nó mà nhét vô, chị hổng í a í ới, tui là con của hết thảy mọi người.

Chị Hai mắng : thôi đi mày, nó dài kệ cha nó, chớ cho nó nhét vô tao đếch thèm. Tôi hứng chí nói thêm : giờ bà chưa bị nó chơi thì nói mạnh, thử bị nó đè một lần rồi bà mấp mé chạy theo nó ngay. Tui nghe kể nhiều bà cũng chửi um lên, nhưng khi bị đè nắc binh binh thì doãi tía chưn ra cho nó giập bằng thích, bởi vậy sau đó thằng chồng mới phạng cho, la gầm lên : mày nói mày bị nó chơi, sao lúc nó nắc mày lại chổng tĩ lên cho nó giập đùng đùng như súng cối. Mày còn rên, còn quơ tay, cong cả đít lên nữa là, chắc là nó chơi mày sướng nên mày mới rên rẩm vậy.

Chị Hai chửi : mày nói bậy. Tại nó dùng sức mạnh, bọn tao phải chịu, chớ ai thèm mấy thằng chó chết đó. Tôi cũng hổng buông tha : đó là tui chưa kể mấy thằng mặt gạch đen thui, tụi này mới dữ, nó mà nắc ai một lần rồi thì nhớ đời, đú họ gậy gộc của nó sao mà khiếp, nó nhét vô khoắng đùng đùng mà còn một khúc chưa lọt khơi khơi.

Bà chị tôi nhắm tịt mắt lại la ông ổng : mày làm ơn ngưng lại dùm, mày kể tao nhợn quá. Tôi im luôn, nhưng mắt thì hổng rời khỏi bà. Tôi buột miệng nói ra : chị Hai, hồi này chị múp thiệt, coi no con mắt. Chị Hai có vẻ bằng lòng, nhưng vẫn nạt : mày xí xọn quá, đầu óc lúc nào cũng mê mê mẩn mẩn vú với lìn, ngu à, con.

Tôi kể lể một dây : chị biết hôn, có bữa thấy chị đứng làm bếp, tui mà hổng ráng giữ mình chắc tui đè đại chị quá. Ai đời bà làm bằng tay mà vú mông lẳng nhẳng rung lên. Vú bà nhỏ gì cho cam, đằng này thây lây ra một rổ. Còn mông bà cỡ lấy cái lưới đại úp vô cũng chưa hết. Bà ăn gì mà vú với đít chừ bự dữ vậy chị ?

Chị Hai tôi rướn lưng ra, lắc thử một cái và đáp : tao thấy nó có lớn chỗ nào đâu mà mày rên rẩm. Thì ai sao tao vậy, chớ hổng lẽ đàn bà mà trơn luộc như miếng gỗ hay sao.

Tôi ức lắm phải hỏi tận cùng mới chịu : chị nói đâu có bự, vậy chớ tui bú vô sao nó hổng gọn trong mồm. Nó chè bè làm tôi muốn ngộp luôn mà kêu nhỏ. Nói thiệt chị, vú mớm cỡ đó, chị biểu tôi ăn hùm ăn hổ cả tuần cũng hổng hết, chớ đừng nói tào lao.

Tôi muốn ngứa ngáy bàn tay chỉ chực nhào vô bứng bóp đại. Chị Hai cầm con dao xắt dưa dọa : mày mà đụng vô, tao chém rụng tay. Tôi tiếc rẻ nhìn hai cái vú lấp ló dưới lớp áo mỏng mà tiếc ngẩn tiếc ngơ.

Chị Hai thấy tôi làng xàng đeo đẳng thì dỗ ngon dỗ ngọt : mày chạy chơi chút đi mà. Đừng đứng ỏn ẻn tao mệt quá. Người ta đang lo nấu ăn mà mày cằn nhằn đòi măn, đòi bóp nghe dị dữ. Để tao nấu má dzìa ăn, chớ hông thôi bả chửi chết.

Tôi chày cối dụ dỗ : xắt dưa thì chị cứ xắt, tui bóp kệ thây tui. Hai thứ có ăn nhập gì nhau đâu mà chị sợ. Có khi nhờ tui bóp mà chị hứng chí xắt còn mau hơn. Chớ chị biểu tui thấy hai vú chị đành khoanh tay dòm thì chị ác vô cùng. Mấy bà vừa cho con bú mà chồng còn lăn vô tòm tem cũng được, chị sao mắc mỏ làm khó tui chi.

Bà chị có vẻ suy nghĩ hung, vùng vằng chê trách : cái thằng dai nhách, nói hổng để miệng kịp kéo da non. Vậy rồi bả cũng thí cho xong : thì tao cho đó, bú bóp đại đại còn để tao lo cơm nước.

Tôi mừng quá khen rối rít : vậy chị mới chịu chơi, ngon độ. Tôi xáp lại liền và xốc cái váy dài của chị lên để rờ bóp vú. Chị nói : bóp ngoài áo được rồi, đừng vén lên dính bầy hầy cá mắm hết trơn. Vú thì bóp ở đâu cũng là vú, bộ phải tốc lên mới bóp đúng da thịt hay sao.

Kệ, tôi cứ lôi tuột váy lên, cái sịp chị tò ho và vì nó chút nị nên có mấy sợi lông lòa xòa nhú nhú. Tôi chun tuốt vô đuôi váy, trật vội trật vàng cái xú để tay áp thẳng vô hai vú câng câng. Bà chị than như giặc : thằng mặt trơ mày trợn, cứ cho rờ là y như lạm dụng tới luôn. Tuy nói thế, nhưng chị để yên cho tôi phá.

Previous page 1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 11 12 13 14 15 16 17 18 19 20 21 22 23Next page
Back to top button