Thú thực, nhìn cặp vú bả nhảy cà tưng nãy giờ tôi cũng muốn đưa hai tay ra bợ mà bóp cho ngon, nhưng sao tay chưn rã rời ra tiệt. Có lẽ lần đầu được chơi gái nên tôi náo nức quá chăng. Tôi vẫn nằm im, chị phải hốt hai tay tôi giở lên ập vào vú, nạnh người xúi : đó bóp đi, vê đầu vú, day quầng và muốn làm gì thì làm cho tao sướng mà mày cũng sướng thêm.
Bây giờ tôi mới thấy cái chân lý đơn sơ mà tuyệt diệu. Đúng là chơi gái còn bóp vú quả nó đã tối đa, trên thì mềm mềm, dưới thì xụn xụn, cha đời ơi, sao mà ai bày chi thứ điên người, điên ngợm quá thể. Tôi bóp nhàu hai vú nghe xịt xịt có bụi bay ra, trong khi chị đù đưa bim làm thằng em tôi óc nóc muốn lịm.
Tôi mấy lần bị hất tung lên và thả rơi tự do, tưởng đâu bị giập đầu, vỡ óc, thế như lại cầm được. Cơn nôn nao bay bổng rồi là là liệng cái ót xuống trần gian. Tôi hích lên, chị nhấn xuống, nhì nhằng keo dẻo.
Rồi thình lình chị bặm trợn bào láng lên tôi, càng lúc càng mau, hơi thở dập dồn, hổn hển. Tôi cũng ví như cái cung đang bị giương tới độ quá căng. Tôi rướn mình lên, lấy gồng để cố níu cho cái vòi đừng bể, chị rít răng đẽo lướt qua những chỗ vấp bên trong. Tới một lúc chị kêu ron rỏn : sắp tuột dốc, sắp tuột dốc, rồi thả bung cho con tàu lướt tới.
Tôi nghe tiếng bụp bụp vỡ òa, chị cà hót cà hót thở ra, tôi lình xình đứt chến. Cả một vũng lầy nhầy nóng ấm ghim chặt lấy hai người, chị ngồi uỵch ra, chà từ từ lui tới. Tôi buông rời hai tay khỏi vú chị, nghe ê ẩm gì đâu. Dường như thứ gì chất chứa trong tôi đã bị chị lẩy ra hết trọi, nó nhẹ tênh mà rã rượi làm sao.
Tôi lầm bầm với chị : bà nói bà chết mà sống nhăn, còn tui chẳng kêu ca thì giờ chết thiệt. Chị tôi nhỏn nhoẻn cười trách : ai biểu mày nghe lời mấy cha cà chớn về khuậy tao để tao lên cơn đè thở hổng ra cho biết.
Tôi nhúc nhích xê dịch mình ra mà vô phương, chị lề mề nhấc cao cái bim lên, chèn ơi, của quỉ gì dính đeo trắng đục như ai trét mỡ vô cây gậy nè trời…
Tôi mệt đứ đừ nên chỉ muốn nằm nghỉ cho lại sức, nhưng chị Hai không chịu ngưng lảm nhảm chê tôi : mày ẩu quá, mày ẩu tệ, mày dám đè tao ra mà làm như mày giỡn hớt con bồ mày hổng bằng. Tôi nghe rác cả tai mà hổng thèm đối đáp. Bả được trớn mắng mỏ thêm : mày học mấy cha mất dạy, mày đem về đối xử với chị Hai mày chẳng một chút nương tay. Mày làm tao chết lên chết xuống, chết lử chết lừ, có thứ gì chất chứa mấy chục năm mày lôi xổ hết ra, tao xấc bấc xang bang mày thấy chưa, thằng bất nhơn.
Tôi điếc cả tai, ù cả nhĩ, nghĩ rằng chỉ mình tôi là thủ phạm, còn bà chị chẳng có chút góp tay, đến nước này hổng còn nhịn nổi nữa nên phản kháng kịch liệt : phải tui ẩu, tui bất nhơn, tui mất dạy, tui đè bà, tui bóp bà, tui chơi bà, vậy nên tui mới té ngửa ra nè. Tôi khống chế bà vậy nên bà mới ngồi huỵch lên bụng tôi, hớt ha hớt hãi chụp lấy khúc cây của tui mà nhét lấy nhét để vô cục nợ. Tui nổi khùng nổi điên nên bà mới xủi, lết, bào, xóc tui lên, có cái mấu, cái cù ngoéo nào bà cũng tẩy phăng trụi lủi. Tui hư tui đốn nên bà mới đằn hai tay mà nhún tới mức ăn thua, bà còn phết vô đít tui tựa thằng nài thúc ngựa khi sắp về tới mức.
Tôi định nói nữa, nói miết, song chị Hai nạt tôi : tao biểu ngưng, nhiêu đó đủ rồi. Phải, tao hành mày, tao hiếp mày, tao lắc mày, tao ủi mày, đủ thứ tội lỗi gì đều do nơi tao hết, được chưa, nhưng tại mày có khởi sự thì tao mới điên lên, biểu sao tao hổng chụp giựt cho hạ cơn “ nứng “ bậy.
Tôi dẫu hổng muốn phân bua, đôi co với bà chị, song tức quá đi chớ. Ai đời bả ăn ốc bắt tôi đổ vỏ, nên tôi phải bào chữa cho tôi : chị nói tại tui, tại tui mà chị lơ lỗi của chị. Tui hỏi chị ai xúi tui kể chuyện mấy thằng cha cà chớn, tui đã năn nỉ chị bỏ qua đi, chị nào có nghe. Chị chìa vú ra nịnh cho tôi ngậm, tui bú chị kêu ông ổng đã rân, tui vò tui bóp chị kễn người ra khiến sao tui hổng măn tận tình vì vú chị lù lù một khiên bên cạnh, biểu sao tui hổng ham.
Chị có vẻ lóng tai nghe, tôi tới luôn : tui bú, vê hai vú mà chị rít rà kêu nôn, nôn, bố mẹ ai dừng cho nổi. Vú bà kỳ cục, nhằn nhằn nó cứng như hòn bi, song lại mềm giãn ra ngay như cám, tui nút chụt chụt bà vặn cả người. Sao hồi tui nhét tay vô lưng quần, bả hồng la ngăn cấm để tui ngưng.
Chị Hai chống chế coi mòi yếu xìu : tao có la chói lói mà mày có chịu ngưng đâu, mày ủi như hủ lô cán đường thì mụ nội tao cũng hết biết đường mà cản. Tôi tém gọn lại một lần : chớ hổng phải chị làm eo để tui dễ bề lấn tới. Nói thiệt chị, hồi đó chị mềm người ướt mẹp ở trỏng, thiên lôi biểu chị ngăn chị cũng hổng ngăn nữa là. Bởi tui mằn tui mò, tui lột chị ra, chị có giãy nhưng là để giúp tui dễ lột quần ra chớ bộ.
Chị điếc con ráy nên gạt ngang : dẹp, nói chuyện với mày e còn tức thêm. Bả đứng dậy cái rột, hết còn kiêng sợ nhớt vãi ra giường. Tôi dòm lên, bả sừng sững như núi Trường Sơn, chỗ lượn ra lượn vô thành đồi lũng, suối khe rậm rạp. Tôi còn bắt gặp túa lua lau sậy mọc tràn, loe hoe như tơ trời giăng mắc. Tôi bắt cười ngang, chị hét : bộ tao làm hề cho mày sao mà mày cười khoái chí tử. Tôi giảng giải về cái sự lo lắng rơi rớt khí bim của bà, chị Hai làm xàm : ở đó mà giữ mới gìn, nó ướt vũng tàng lang trên giường thì giữ làm chi nữa hổng biết.
Bấy giờ tôi mới thấy một đống không khác gì thứ mấy lão say cho chó ăn chè, chao ơi tanh quá cỡ. Chị Hai vùng vằng chạy đi, hai cái vú, cặp mông rung rinh bắt đã. Tôi uể oải ngồi lên, đuổi theo chị.
Chị Hai vô phòng tắm, tôi lướt theo vì cửa mở tênh hênh tang hang ra đó. Tôi chọc chị : bà rửa ráy mà để cửa mở toang, may mà tui hết xí quách, chớ gặp cha nào nó vô thấy bà nạo, bà vét, nó nổi cơn đè xấn đè xổ bà ra có phải thiệt thân hôn. Chị Hai nói như xí cô hồn : nó có nắc tao cũng để cho nắc, tao lỡ cho mày chấm mút rồi thì thí cho người ngoài chấm mút cũng có thiệt hại chi đâu.
Tôi nghe vô cùng xót xa nên hạ giọng : tội nghiệp, chị Hai nói chi mắc mỏ dữ, em có lỗi, nhưng chị cũng sướng chớ bộ. Chị Hai lầm bầm : ở đó mà sướng cái con khỉ, nó đâm nó thọt rát bỏ cha. Tôi lại lên cơn cà khịa : may mà nó làm chị rát, chị mới quậy sơ sơ, xàng chút chút, chớ nó mà êm ru chắc chị nghiến nát em tiêu dên.
Bà chị cười hạch hạch. Tôi gạ gẫm : chị Hai nè, bề gì cũng lỡ rồi, chị lớn đại mà hổng cha nào rước đi cho rảnh, còn em cũng lớn mà thiếu chút hơi thơm, hay là chị em mình nương tựa nhau mỗi khi “ tối lửa tắt đèn “, được hôn chị.