Chị úp tay che lấy mặt, thổn thức, hai vú chuyển rung. Tôi thập thò nhìn sát vô bim chị. Tôi phân vân hổng biết phải mần răng, nửa muốn vét sạch bớt mớ nước nhờn, nhưng sực nhớ lời mấy tía nội tán “ khí mấy mẹ bổ lắm, thằng nào nuốt vô là sống thêm mấy tuổi à nghen “, tôi hết còn dụ dự chi nữa.
Tôi tru mỏ lên như mỏ vịt và sa cái ầm hun chách lên bim chị. Chị nhảy nhổm như tờ đơn vừa bị con triện đồng ịn lên. Tôi lướt môi ngang qua hai mu và rà rà vuốt lên xuống giữa cái khe rột rột. Chị gồng cứng phần háng, hai ngón chưn cái vo ve, tôi nghĩ tựa con bò xua xua đuổi bù mắc.
Tôi rê rê nhè nhẹ và chị tê tê nín thở dõi theo. Tôi sương sương gây cho chị quen đừng quá chú tâm căng thẳng, rồi thình lình tôi liếm cái chóc vô đì. Chị rủn cả người, cong tếu hai giò quặp lấy đầu tôi kẹp lại. Tôi đụng trúng cục nứng của chị nên táp chết thôi, chị vặn người lên, ngó ngoảy như bị ai thui lửa. Tôi dùng hai vai và lườn đè bẹp chị xuống, chà lết và liếm láp làm chị chết đừ, chết điếng.
Mà thôi, tôi tạm ngưng ở đây, kẻo nói ra hết trơn, các cụ lại mắng thứ sao vội vàng, hấp tấp. Để rỉ rả đệ nhớ lần rồi đệ kể tiếp nhen.
Tôi chúi môi, chúi miệng đâm uỳnh uỵch vào cái bim, như giã giò, giã chả. Tiếng bẹp bẹp khua rung, chị quẫy như con cá ngão. Tôi vầy vầy lung tùng lan tàng, chị kêu chí chóe từng chặp : tao biểu thôi, mày nghe chưa, thằng chó chết. Tao biểu thôi, mà; ngưng đi, đừng làm tao chộn rộn nữa.
Hai giò chị xiết vào nhau, lên gân, vùng vằng cố tránh thoát. Kệ, hơi sức nào tôi còn nghe ra lời chị thét. Tôi xỉa xói, giặm lết cái bim, bắt chước tụi nhỏ nghịch dầm mưa làm bắn tung tóe nước. Tôi vùi xoành xoạch, học theo người nướng bánh tráng, bánh phồng, làm chị run bắn khói, mỡ hành gì trên cái bánh bèo, bánh hỏi vỡ nhoét ra. Tôi quậy tùm lum làm tóc lông chị chộn rộn bết bê thành nùi, thành cục, dính thứ đục ngầu trơn nhẫy.
Tôi mút câng câng, cái bánh nở ra, xẹp vô ì ọp. Tôi bị lôi cuốn vì cái món lạ trên người chị. Bánh bèo người ta mềm mềm, dẫu có thoa thêm lớp nhưn thì cũng lền lền đậu xanh, chớ ai lại rắc mè, đậu phọng gì lổn nhổn, lạ hoắc. Đằng này tôi ăn bánh bèo của chị đụng lụp cụp hột hạnh nhân với phao câu sụn chi đâu.
Tôi phải ráng đè chị xuống để rúc như cú rúc, gõ như con gõ kiến đục cây mục, chị quíu lưỡi, quíu tay chưn. Chị cuốn tròn người, ăn thua đủ với tôi, nhưng sức trai lẽ nào thua bà chị. Tôi hận vì chị đối xử với tôi lúc trước quá ư tàn bạo, nên bây giờ tóm được chị, tôi cũng muốn chị phải trả giá cái sự đau khổ như tôi.
Mỗi lần tôi uốn đầu lưỡi lên móc vô cái hang cua thì nghe chị rít lên ông ổng : tao thua rồi, mày nút tao muốn rớt tháo mẹ nó ra đủ thứ. Tao lạy mày, tha cho tao; tao hổng dám hành mày nữa.
Bả hung dữ, đạp xô xật xừ, mấy lần tưởng bả thoát được ra, một vài phen còn làm đau gò má hay cằm tôi vì bị bả hất giò trúng. Tôi cáu tiết trở nên hung bạo, khóa nghiến giò bà và cạp lấy cạp để cái bim cho khỏi vuột. Tôi cắn chặt một bên mu, khóa ngàm và túc te te làm bả liệt luôn tại chỗ.
Tôi nút, nút riết, cái mu lận đi lận lại giữa mồm tôi, tôi túc túc làm bả châng lâng xoắn lại. Tôi thấy nước đổ trào ào ào, hết ngụm này đến ngụm khác. Tôi nhay thêm thì nó bắn ộc ra, tôi nuốt ực ực, mặn chi là mặn.
Chị đành chịu trận, đành để tôi mút, chà, tha, liếm xật xừ. Chị đù đưa theo vì sướng, nứng lao chao chẳng sao diễn tả được. Bởi xung kích chị tưng bừng, tôi cũng bắt nứng theo. Thằng củ lẳng giữa háng tôi đâm vùi đâm giập. Nó ngúc nga ngúc ngắc, lật vật, lừ nhừ. Tôi bóp cái vú, tôi gặm cái mu, nó sừng sừng theo mới ớn.
Tôi càng măn đầu vú, càng nút tí te thì bà chị càng kễn người lên hỉ hả. Tôi nghe bả nói nho nhỏ trong họng : sướng quá, chết mất… đã quá, tiêu dên… nứng quá, rân mình rân bim hết trọi. Quả thực vậy, cái núm vú bả sần sượng như sừng trâu, tôi măn tưởng sắp rụng vì nó giòn và nhọn lểu.
Tôi cắn, nhay và vùi mặt vô húm làm cho bà chị thở không lên mà dìm không xuống. Tôi ấm ứ hối bả xoạng chưn ra thì bả ư a cũng nghe liền. Chèn ơi, nguyên cái húm bả bày ra một mẹt, tôi đã đời băm mút hả hê. Bả kêu không ra kêu, rên hổng ra rên mà chỉ ử ư giống người ta hát nho nhỏ : đã quá, tao muốn lộn mề, lộn tiết lên hết. Đầu óc tao rối nùi, nhỏ ơi, sao mà nó bứt rứt ở trỏng hổng biết.
Tôi hút xẹt xẹt, khí nhớt tuồn tuột chạy băng vào miệng tôi, cái bim bả xáo xào coi mới khoái. Tôi mút mấy hơi nữa thì nghe bả ré : mày kiếm cái gì nhét đại vô đi, chớ tao ê càng quá, mày bú nút làm tao chóng mày, chóng mặt ứ nhựa.
Tôi sướng tổ cha, mửng này là sắp leo được lên bụng bả tới nơi, tôi nhớ tới mấy lời đốc của đám cha nội ngoài ngõ : đú họ, mày mà chọc cho bả nứng tận mây xanh thì mày khỏi năn nỉ ỉ ôi, bả cũng van xin mày leo lên giập cho bả. Mèng ơi, sướng giàn trời, hổng tin mày hích bả một lần rồi biết. Chừng đó mày mới hiểu nứng cu là thế nào.
Đầu óc tôi lúc này y hệt vậy. Tôi bú chụt chụt mà còn chưa hài lòng. Lăng xăng hết mò bóp vú, tôi lại còn dùng tay banh húm chị ra cho rộng mà khảy, mà nhấn, mà khua, mà ịn tin tin lên cái hột le. Chị phát điên, phát rồ, chẳng còn ngại e nên xúc xiểm : nắc tao cái đi, đừng lần khân nữa, tao mềm èo cả đống rồi.
Tôi chưa kịp gì thì bả dùng hết sức hất toẹt ra và như con cọp cái lên cơn bả vật ngửa tôi, vội vội vàng vàng ngồi nạnh hai giò qua mình tôi, lụp chụp lột quần, nắm cây gậy thịt của tôi, chà miết nơi cửa hang của bả.
Tôi tưởng muốn xụm bà chè vì cái đầu nấm bén nhạy bị chà vô cái lỗ bim chao chao muốn ọc ra. Bà chị phải vội nhét đại nhét càn, e chưa gì tôi gục ngoài quan ải thì bả trật khất. Cũng may, tôi còn gượng được nên khi bả yên vị cỡi được lên tôi như ngồi chảnh chẹ lên yên ngựa thì bả nhồi cật lực.
Tôi có ý nghĩ như cây gậy của tôi xáo trộn trong người bà. Bà hăng còn hơn thằng nài đua sắp tới mức. Bả chống hai tay lên ngực tôi mà lết, mà bào, mà cưa, mà đục. Tôi nghe loáng thoáng ọp ọp mà chẳng rõ bim bả hay cu tôi lọc xọc phát ra. Có điều, tôi nhìn bả hoàn toàn hổng giống bả nữa, hai mắt bả long lên sòng sọc, thân hình bà nhong nhỏng đánh đu, hai cái vú xùng xình ve vắt, bả bặm mồm bặm miệng gò.
Tôi bị đưa hết tới tầng trời này lại sang tầng đất khác, như người chơi đu bị giúi lên thiệt cao. Bả kêu tùm lum : mẹ, sao mà sướng dữ tợn. Bả quắc mắt hăm he tôi : cho mày chết, ai biểu mày chọc tao lên cơn nứng. Tôi nằm đực ra cho bà quần, bả thấy tôi xuội đeo thì hét : mày ưa măn vú tao mà sao lúc này mày hiền vậy. Chớ bộ mày rờ bóp thì nó cắn sao mà mày bỏ lơ hả nhỏ.