Án Mạng Lúc 0 Giờ

Lúc bấy giờ, nó đã tắt đèn nhà trước chuẩn bị chui vào mùng ở chiếc đivăng ngủ tiếp, nghe tiếng cô nó vâng dạ rồi bước vào bên trong gian buồng cô nó ; vì không có ánh sáng nó dùng điện thoại di động bật đèn pin chiếu sáng, loay hoay một lúc nó cũng nối được một trong hai sợi dây dẫn nơi chiếc phích cắm vào ổ điện của chiếc đèn chụp. Một màu sáng xanh dìu dịu tỏa khắp gian phòng, trước kia chỉ có tấm nệm dày khoảng 10cm phủ lớp drap thun bông màu sặc sỡ nay có lẽ vì có dượng Hải thường xuyên ngủ ở nhà nên giờ đã được đặt lên chiếc giường gỗ cẩm lai lên nước bóng nhoáng, xung quanh giăng sẵn chiếc mùng tuyn màu hồng rất là sạch sẽ. Cũng nhờ đèn sáng lên mà nó thoáng nhìn thấy cô nó sao lúc này quả thật đẹp não nùng trong bộ đồ bộ bằng vải phin mỏng mảnh, trong phút chốc chẳng khác gì điện xẹt, không nói không rằng, khi cô nó vén mùng chui vào giường thì lập tức nó cũng chui vào theo sau bén gót và đến lúc này đây, cả hai cô trò mới bắt đầu sực nhớ ra là dượng Hải đã đi vắng, vậy thì còn chần chừ gì nữa…

Cũng giống như mọi đêm, ông Hạnh-nhà hàng xóm sát bên cạnh nhà cô Tình, chủ nhân của vườn trái ca cao lúc này đang đi rão trong vườn để canh phòng kẻ trộm trái ; tháng trước ông bị trộm lấy mất trắng khoảng mấy trăm ký trái ca cao tương đương 400 triệu đồng, ông tức mình liền giăng dây bẫy điện khắp vườn hầu bắt cho được kẻ trộm. Để phòng hờ tai nạn bất cẩn cho mình, người nhà cũng như nhân công vào vườn thu hoạch trái, ông chỉ mở cầu dao từ mười giờ tối trở về sáng và ráng thức để canh phòng cẩn mật đêm nào cũng như đêm nấy ; đêm nay cũng vậy, nhờ thế cho nên ông nhìn thấy dượng Hải lúc hai mươi hai giờ năm phút lái xe 7 chổ ra khỏi nhà, vì hai nhà sát cạnh nhau nên ông và dượng chơi với nhau rất thân, hầu như có chuyện gì buồn vui thì cả hai nhà đều nhiệt tình chia sẽ theo đúng nghĩa “bán bà con xa, mua láng giềng gần”. Khỏi cần phải hỏi, ông biết dượng đi đêm hôm khuya khoắt như thế này chắc là chỉ có chở người đi cấp cứu mà thôi, ông lại tiếp tục với công việc của mình và theo lời cô Tình khi nãy, tối nay cánh cửa sổ buồng ngủ cô giáp mí với vườn ca cao chỉ khép hờ để đón nhận mùi hương ca cao nhè nhẹ, ngọt ngào. Hiện giờ, trong nhà cô ruột của Lợi, chiếc đivăng ở nhà ngoải tuy có giăng mùng cẩn thận nhưng tuyệt nhiên bên trong không hề có người còn trong buồng lại có đến hai người trên gường nhưng ngoài cô ra thì người còn lại đúng là không phải dượng Hải mà là thằng cháu của cô đã thay vào chổ của dượng. Quả thật, chẳng khác gì đứa bé mỏi mong người mẹ đi chợ về mua cho tấm bánh hay nắng hạn gặp mưa rào, con lạc đà đi trên sa mạc gặp được vũng nước mưa, hai cô cháu không nói được điều chi cả chỉ còn biết yên lặng, ngụp lặn trong biển tình lai láng, hạnh phúc, sung sướng, ngất ngây quá đỗi ; cuộc tình trái ngang loạn luân, tội lỗi của hai người một năm trước tưởng chừng như đã chấm dứt với quá khứ nay ngẫu nhiên được nguyệt lão nối lại dây tơ hồng ngàn năm thương nhớ…
-Lợi, con nhớ …cẩn thận…cỡ mười hai giờ…dượng về…-Cô nói khẽ, ngập ngừng trong hơi thở hổn hển.
-Dạ, con…biết!

Từ mái tóc hoe vàng phủ xõa đến giữa lưng mềm mại, óng ả, thướt tha, mềm mại của cô, nó hôn lần xuống mang tai, xuống cổ rồi từ đây lại chậm rãi hôn lần lên trán, lên mắt, lên mũi cô và cô cũng vậy, cũng hôn đáp lại vào khắp khuôn mặt thằng cháu-người tình năm trước của cô một cách thật thỏa thuê. Lúc đầu, hai cô cháu còn ngồi trên nệm mà ôm nhau trong vòng tay nhưng chẳng mấy chốc, có lẽ đã hơi mỏi lưng cho nên tự khắc hai người dìu đỡ nhau ngã người nằm xuống lớp nệm ấm êm, cùng gối đầu lên một chiếc gối tai bèo còn chiếc gối kia để chơ vơ không ai thèm đoái hoài tới. Trời đêm nay nếu mà mưa thì hai người thế nào cũng phải coi chừng bị thiên lôi trừng phạt bằng búa tầm sét vì họ đã dám ngang nhiên làm chuyện trái với đạo lý, với luân thường, với lễ giáo gia phong nhưng cũng may, tối nay trời lại quang mây lại tạnh ; lúc này dượng Hải đang trên đường đi xuống Bà Rịa, lòng dượng bỗng chốc như có lửa đốt, đương nhiên dượng tài nào mà đoán được là việc gì đang xảy ra và dượng cố gắng bình tĩnh lái xe vì trên xe hiện hữu ngoài dượng ra còn có bệnh nhân và hai người con ông cùng xóm theo chăm sóc mẹ. Giá như dượng mà nhìn thấy được ở nhà, cô Tình-người vợ xinh đẹp của dượng đang ngoại tình với thằng cháu ruột của cô ngay chính trên chiếc giường ngủ hàng đêm mà hai vợ chồng dượng đầu ấp tay gối cùng nhau thì chắc chắn thế nào dượng cũng lạc tay lái lao xe vào lề đường mà tử nạn! Cô Tình từ trước đến giờ vốn đã là đóa hoa hải đường mặn mà cho biết bao nhiêu đấng mày râu trung niên có, thanh niên có thậm chí ngay cả ông Hạnh nhà hàng xóm tuy đã có vợ con rồi cũng tòm tem trồng cây si nhưng cô đã phớt lờ đi hết tất cả, không chấp nhận một ai tuy có một vài người thật sự giàu có hơn cả gia đình cô và mặc dầu vậy cô lại không thể nào giữ được danh tiết với chồng với con vì bằng chứng là mới năm ngoái đây thôi, ở nhà có một mình cô đã đề cho đứa cháu trai mới có mười bảy tuổi ngang nhiên cắm sừng lên đầu người chồng của mình (truyện Lạc lối gặp tình). Trong khoảnh khắc sâu lắng đêm trường vắng lặng tuyệt nhiên không hề có lấy một âm thanh nào cả ngoại trừ tiếng giun dế, tiếng côn trùng đang thủ thỉ cùng nhau quyện lấy tiếng chặc lưỡi nuối tiếc gia tài của vài con thạch sùng bò tới bò lui trên vách tường và trần nhà, cô và Lợi đang thao thức, bồi hồi, xao xuyến, nức nở, nghẹn ngào yêu nhau, tuyệt nhiên không hề có một chút xíu nào gọi là ngượng ngùng, e thẹn trái lại họ rất đỗi dạn dĩ, tự nhiên, táo tợn, cuồng loạn. Tự lúc nào, đôi môi dảnh mềm mại đẹp tựa đóa hồng nhung của cô đã hé mở để đón nhận lấy đôi môi nó dần dần luồn sâu vào, lập tức hai đầu môi chót lưỡi hai cô cháu bắt đầu quấn quýt lấy nhau một cách say sưa, mê mệt, đắm đuối, ngất ngây tưởng chừng như nếu mà rời xa nhau lần này thì chắc chắn là sẽ vĩnh biệt chia cách nhau trọn đời hết kiếp. Mới đây, lúc yêu đương, ân ái với chị Kim Anh (truyện Linh hồn tình ái), nó đâu có ngờ là đêm nay nó lại có mặt tại vùng đất nông trường cao su Cẩm Đường để mà đóng tiếp tập ba bộ phim tâm lý tình cảm với người cô ruột ba mươi chín tuổi của nó ; hai bên khóe miệng hai cô cháu, nước bọt liên tục tứa ra nhưng hoàn toàn không hề nhễu xuống cổ, xuống ngực vì hễ dịch bọt người nảy tiết ra nhiều thì ngay lập tức người kia nút lấy liếm để cho khô ráo ngay. Một năm qua, từ lúc yêu nhau bất chợt trong căn chòi một vùng xa lạ vào cái đêm đi lạc sau khi đi dự đám cưới ở Bình Sơn về rồi đến lần thứ hai tại nhà vào ngày hôm sau, cô thực sự rất nhớ nó nhưng vì chồng con cô đành phải nén lòng cho đến khi cách đây một tuần nó đột ngột trở lên, phải nói là lòng cô không còn nỗi vui nào vượt trội lớn hơn được nổi vui này ; vả lại cô sợ mối quan hệ cô cháu ruột rà huyết thống giữa cô và nó có ngày rồi sẽ bị chuyện tình nhục dục xác thịt này chà đạp, bôi bẩn lên khi đó cô rất sợ cái viễn cảnh là hai vợ chồng anh Thạnh-anh ruột cô rồi đây nhìn cô bằng cặp mắt không những xa lạ, lạnh lùng mà còn oán hờn, tức giận. Cô sợ thì có sợ nhưng những gì hiện tại xảy ra lén lút, kín đáo, tạo nhiều cảm giác kích thích, phấn khích vô cùng khiến cho bất cứ con người nào dù cho thánh thiện cách mấy cũng phải không ngần ngại mà lao vào chứ đừng nói chi là cô. Nhớ lại buổi tối đầu tiên kết tình với nhau, cháu cô còn vụng về, lúng túng, lụp cha lụp chụp nhưng nội bao nhiêu đó thôi cũng đủ làm cho cô thêm chết mê chết mệt còn giờ đây, một năm đã trôi qua, tập phim bộ tình cảm tâm lý thứ ba mà hai cô cháu đều cùng làm diễn viên chính diễn ra tuy chỉ mới có mười, mười lăm phút thôi mà cô chưa gì đã thực sự nhận thấy nó vô cùng khác biệt ; không những không còn vụng về lúng túng mà đã trở nên lão luyện, tinh vi, thành thạo chỉ có điều thỉnh thoàng chưa dứt khoát, còn ngượng ngập nhưng dù sao đi nữa dù muốn dù không thì cô cũng phải tự thừa nhận là cô muốn lên cơn tăngxông máu vì những gì nó đã mày mò, tìm kiếm trên thân thể cô rồi ngay từ những phút giây đầu tiên của cuộc tình nhục dục, tội lỗi. Lúc này hai bàn tay Lợi đã bắt đầu hoạt động, dần dần cởi hột nút ốc thứ nhất, thứ hai, thứ ba,…rồi cuối cùng là hột nút ốc thứ năm nơi chiếc áo đồ bộ bằng vải phin xanh dương cô Tình đang mặc ; lẽ đương nhiên là cô sẽ không bao giờ nghĩ ngợi đến chuyện phản kháng, từ chối và khi nó vừa mở bung hai vạt thân áo trước của cô ra hai bên thì cô cũng lặng lẽ hưởng ứng hỗ trợ nó bằng cách nghiêng người hết sang phải rồi sang trái sau đó lần lượt co duỗi cánh tay trái đến cánh tay phải để rút hai cánh tay ra khỏi hai ống tay áo.

Previous page 1 2 3 4 5Next page
Back to top button