Sờ sờ trong ngực, tôi lấy ra vật hình bác giác. Quên nói, dựa vào thông tin trong đầu thì vật này dường như có tên là Bát Giác Pha Lê Sơn Hà Đồ. Không rõ công dụng cụ thể của nó là gì, nhưng chi ít trước mắt nó cũng giúp tôi giải quyết một vài vấn đề.
Cầm mảnh Sơn Hà Đồ trên tay, tôi tự hỏi tại sao để kích hoạt nó cần máu dẫn? Đã 2 lần thí nghiệm rồi, nhưng lần nào cũng cho kết quả khác nhau. Liệu lần này nếu tiếp tục dùng máu huyết bản thân làm vật dẫn, chuyện gì sẽ xảy ra???
Trầm ngâm một hồi, ánh mắt toát lên vẻ quyết tâm. Tôi thì thào tự nói:
– Một liều, ba bảy cũng liều. Phải thử mới biết được. Là phúc thì không phải là hoạ, là hoạ thì không thể tránh được.
Tự động viên bản thân, tôi lấy mảnh Sơn Hà Đồ ra. Lần này trong phòng có sẵn thanh kiếm nên không cần tìm nhánh cây một cách củ chuối như lần trước. Cứa nhẹ thanh kiếm vào đầu ngón tay, điều chỉnh cho từng giọt máu chậm rãi chảy vào ô trung tâm, sau đó chờ nó lan dần ra 8 ô xung quanh.
Hồi hộp chờ dị tượng xảy ra. Lần này hình như nó bắt tôi đợi hơi lâu. Phải đến nửa khắc sau, tưởng chừng như đã thất bại, tôi chán nán định buông xuôi thì mọi chuyện mới bắt đầu xảy ra. Trong người tôi có cả giác như có nhiều luồng năng lượng đang mãnh liệt giao hoà, cuồn cuộn chảy về đan điền. Gần như trong vô thức, tôi vận khí vào cánh tay sau đó áp chưởng ấn vào mảnh Sơn Hà Đồ. Từng dòng chân khí như thác lũ ồ ạt chảy vào mảnh Sơn Hà Đồ, sau đó lại từ Sơn Hà Đồ quay trở về trong nội thể của tôi, cứ như một vòng tuần hoàn vậy.
Ước chừng nửa canh giờ sau, cả người tôi ướt đẫm mồ hôi, tóc tai rối bời, cả người nhự bị tra tấn vậy. Nhìn bề ngoài tôi không khác gì một thằng ăn mày chính cống. Thân thể, quần áo xuất hiện nhiều vết nhám, cháy đen, có chỗ ướt, có chỗ khô, đầu tóc dựng như lông nhím. Ai ở ngoài nhìn vào chắc tưởng tôi mới chui từ bãi tha ma nào ra. Thực trạng hiện giờ chỉ có bản thân tôi biết rõ. Và khi nhìn lại mảnh Sơn Hà Đồ tôi mới vỡ lẽ. Dị biến phát sinh khi tôi kích hoạt mảnh Sơn Hà Đồ lần thứ 3 này mang đến cho tôi niềm kinh hỉ không gì sánh được.
Không biết mảnh Sơn Hà Đồ này rút cuộc lai lịch như thế nào mà nhờ thông qua nó, tôi đã kích hoạt được toàn bộ thuộc tính. Thảm trạng trên người tôi chính mà minh chứng rõ ràng nhất. Từng dòng thuộc tính được tôi dung hợp nên mới xảy ra hiện tượng thân thể chỗ lạnh, chỗ nóng, tóc thì dựng ngược do lôi điện… bla bla.
Nhìn lại mảnh Sơn Hà Đồ. Tôi thấy ở 8 ô xung quanh xuất hiện 8 màu sắc khác nhau. Tôi hiểu và nhận biết nó tượng trưng cho từng thuộc tính.
– Kim(Trắng)
– Mộc(Vàng)
– Thuỷ(Lam)
– Hoả(Đỏ)
– Thổ(Nâu)
– Lôi(Xám)
– Phong(Lục)
– Vô sắc(Không màu, trong suốt)
Riêng ô thứ 9 ở trung tâm thì vẫn như cũ, không có thay đổi nào về màu sắc cả. Tôi đoán nó vẫn còn bí mật chưa khám phá. Dù sao mảnh Sơn Hà Đồ này cũng quá thần bí, chỉ tính riêng về năng lực thần kì khi kích hoạt cũng đủ làm người ta điên cuồng.
Hiện giờ tôi đã trở thành Vũ giả, lại là Vũ giả toàn hệ. Nếu người ngoài biết được chắc chắn sẽ tạo nên phong ba bão táp. Bởi tứ hệ hay ngũ hệ là đã nghịch thiên lắm rồi, huống hồ tôi là toàn hệ. Nói không ngoa chứ có lẽ người ta khi biết chắc xem tôi là quái vật không phải người.
Thử kiểm tra chân khí trong người, tôi cảm nhận tinh, khí, thần bản thân thật sung mãn. Ngồi toạ công một vòng chu thiên, tôi mở mắt ngửa mặt lên trời cười như một thằng điên:
Ha ha ha… ha ha ha… cuối cùng cũng thành công rồi. Ha ha ha… Là ông trời giúp ta… ông trời không tuyệt đường người mà.
Tôi không cười được sao, không vui được sao? Nguyên do khiến tôi vừa cười vừa nói như một thằng điên là không hiểu vì lí do gì tu vi của tôi lại tiến đến 1 hoa giáp công phu. Còn hơn cả ăn linh đan diệu dược.
Ngẫm lại, tu vi có, Vũ giả toàn hệ, Kỳ Hoàng thuật cùng y thuật tinh thông. Tôi chắc chắn mình đã đủ sức xông pha giang hồ rồi. Cái còn thiếu là kinh nghiệm thực chiến thôi. Cái này thì phải từ từ tích luỹ theo thời gian, không thể gấp gáp.
Tự sướng về bản thân một hồi, cảm thấy đã đến lúc bắt đầu trở thành soái ca, tôi bắt đầu lục lọi trong trí nhớ các loại võ công, cố gắng sắp xếp nó sao cho hợp lí. Bắt đầu từ nội câm tâm pháp, chưởng pháp, quyền pháp, kiếm pháp, đao pháp, khinh công, ám khí. Tất cả đều được tôi lựa ra từng loại riêng, tôi có thể hiểu hết, thấu triệt toàn bộ, thậm chí vận dụng thuần thục. Tuy nhiên tôi chỉ chọn ra cái nào tốt nhất để xài thôi. Đâu có ngu mà chọn mấy loại tào lao bí đao chứ, sao này sao thể hiện trước mặt gái được?
Không uổng công tôi ví Sơn Hà Đồ như cuốn bách khoa toàn thư của võ lâm. Võ công của giang hồ đều tề tựu hết trong này, không kể chính tà, quang minh hay hắc ám. Tôi có cảm giác mình như Cô Tô Mộ Dung Phục trong Thiên Long Bát Bộ. Võ công gì cũng biết thì sau này có vốn liếng để kiêu ngạo rồi.
Cái làm tôi thấy hứng thú và quyết tâm chọn để sử dụng là Tâm Nhãn công và tâm pháp Vạn Lưu Quy Tông.
Tâm Nhãn công chính là môn công phu dựa trên nguyên lí “Hậu phát chế nhân”. Chờ địch nhân phát chiêu trước, sau đó dễ dàng tìm ra sơ hở và phá giải cùng phản kích. Tâm Nhãn công áp dụng cho quyền, chưởng, thập bát binh khí. Quả thật là mạnh mẽ mà.
Tâm pháp Vạn Lưu Quy Tông thì rộng lớn hơn một tí. Đạo lí “Võ học mênh mông, trăm sông đổ về biển” chính là cốt lõi của tâm pháp này. Nói một cách dễ hình dung là khi luyện tâm pháp này tôi tựa như một cái máy photocopy, dễ dàng bắt chước và sử dụng võ công của bất kì ai mặc dù không có tâm pháp và chiêu thức. Ngoài ra việc am hiểu và sử dụng Vạn Lưu Quy Tông còn giúp tôi dễ dàng thi triển Tâm Nhãn công, dễ dàng đả bại địch nhân mà không tốn quá nhiều sức lực.
Nghĩ đến đây tôi chợt mỉm cười thoả mãn. Thiên thời, địa lợi, nhân hoà tôi hầu như có đủ cả rồi. Giờ chỉ cần củng cố lực lượng sao cho ổn định để dễ thi triển thôi. Nhưng cũng lúc này, chân mày tôi khẽ chau lại, bất chợt nhận ra một vấn đề khá nghiêm trọng. Trước đó tôi không nghĩ tới, bây giờ mọi việc sắp hoàn thành rồi thì mới phát hiện ra.
Đó là việc cảnh giới của tôi tăng tiến quá nhanh, kể cả việc là Vũ giả toàn hệ, chưa kể độ thuần thục trong những chiêu thức võ học mà tôi thi triển nữa. Điều này cần phải có thời gian dài rèn luyện thì mới được, đâu thể nghịch thiên như tôi mà ngày một ngày hai đã tu thành chánh quả. Nói ra chắc chẳng ai tin, đến tôi là người trong cuộc còn cảm thấy khó tin nữa là.