Khi máu lan đều khắp cả 9 ô nọ, một lần nữa vật này phát sáng, toả ra quang mang vô cùng chói lọi nhưng cũng không kém phần nhu hoà. Biết miêu tả như thế nào nhỉ, đại khái nó giống như ánh nắng sớm ban mai vậy. Đạo quang mang nọ sau khi toả ra liền như cục sắt, toàn bộ bị hút vào người tôi, giống như người tôi là cục nam châm di động vậy. Chưa dừng lại ở đó, đạo quang mang này hình như ẩn chứa một loại lực lượng nào đó mà tôi không biết tên, thấm nhuần và di chuyển khắp cơ thể, không bỏ sót chỗ nào. Tôi có cảm nhận từng mạch máu, từng múi cơ, huyệt vị có cảm giác thoải mái đến lạ, còn hơn cả mát xa. Không, phải hơn nhiều ấy chứ! Cảm giác như thân thể này quá mức hoàn mỹ, tràn đầy sức sống, gấp chục lần trước kia. Cuối cùng trong đầu tôi bắt đầu xuất hiện những dãy kí tự không tên, ban đầu tôi không hiểu nó là gì. Mãi đến vài giây sau tôi mới tá hoả nhận ra đó chính là toàn bộ thông tin về những cuốn sách, truyện, phim của tôi. Ngoài ra còn có thêm một luồng thông tin khổng lồ khác mà khi đọc qua nó tôi đã trầm ngâm mất nửa ngày để có thể tiểu hoá hết. Đó là thông tin về thế giới hiện giờ mà tôi đang lưu lạc.
Đây đúng là thế giới Trung Hoa cổ trang, có Tam Sơn Ngũ Nhạc, Thất Đại Phái, những trang viện, bảo viện nổi tiếng… Hết thảy mọi thứ đều giống như đúc trong những cuốn sách, truyện hay phim mà tôi đã xem. Có duy nhất một điều mà tôi không thể ngờ tới được. Đó là việc ngoài việc tu luyện nội công tâm pháp, nội lực, chiêu thức võ công thì người luyện võ còn phân cao thấp bằng việc sở hữu thuộc tính.
Cái này khá giống bên tiên hiệp mà tôi có đọc. Dựa vào luồng kiến thức khổng lồ kia, tôi biết dc thế giới này chia làm 8 loại thuộc tính: Đầu tiên là Vô thuộc tính(Vô sắc), kế đến là 5 thuộc tính thuộc Ngũ Hành(Kim, Mộc, Thủy, Hỏa, Thổ) và cuối cùng là 2 dị thuộc tính Lôi, Phong. Nói như thế này cho dễ hiểu. Bình thường nếu như 2 người có thực lực ngang nhau, nhưng một người có năng lực thuộc tính và một người không có thuộc tính, về cơ bản thì lợi thế đã nghiêng hẳn về bên người có thuộc tính. Bởi có thiên phú hoặc tư chất cùng lĩnh ngộ cao về năng lượng thuộc tính thì mới có thể dung hợp nó vào cơ thể và biến nó thành một phần của sức mạnh. Ví dụ như việc ai đó luyện thành Lăng Ba Vi Bộ của Đoàn Dự, đồng thời còn lĩnh ngộ thêm Phong thuộc tính, như vậy tốc độ khi thi triển khinh công sẽ tăng gấp bội, thậm chí còn hơn thế nếu người sở hữu biết sử dụng đúng cách.
Vô sắc thì hầu như người luyện võ nào cũng có. Còn muốn từ vô sắc biến thành người sở hữu thuộc tính thì chỉ có cách dựa vào vận khí sao cho tìm dc linh đan diệu dược, thánh quả hoặc tìm dc những viên tinh thạch mang trong mình thuộc tính. Sau đó tìm cách dung hợp nó vào trong cơ thể, khống chế và tìm cách điều khiển. Khi đó mới chính thức trở thành cao thủ. Cũng có những trường hợp ngoại lệ, đó là thiên tài. Bởi họ không chỉ mang trong mình 1 thuộc tính, có người dựa vào thiên phú cảm ngộ, có người dựa vào vận khí nên may mắn sở hữu đồng thời 2,3 thậm chí là 4 thuộc tính. Trong lịch sử cổ đại này cũng có những người sở hữu 5 loại thuộc tính, nhưng những người đó đã trở thành truyền thuyết, vươn tới đỉnh cao của võ đạo, cao không thể với. Tuy nhiên, việc sở hữu 2 thuộc tính trở lên đã dc xưng tụng là thiên tài. Ở đây người ta gọi đó là Vũ giả song hệ, nhiều hơn 1 hệ thì cứ thế là thay đổi cách gọi, từ tam, tứ, ngũ, lục, thất. Mang trong mình thuộc tính, sẽ dc gia tộc, bộ lạc, hoặc môn phái bồi dưỡng để trở thành cao thủ. Thuộc tính càng nhiều thì càng được trọng dụng, được xưng là thiên tài trong thiên tài.
Nghĩ đến đây, tôi chợt háo hức kiểm tra xem mình có sở hữu thuộc tính nào không, có võ công gì chưa? Bởi tôi có đọc mấy bộ truyện xuyên không, nam chính thường đoạt xá vào nhân vật danh gia vọng tộc nhưng trời sinh phế vật. Lo sợ có, hồi hộp có, phấn kích có. Tôi ngồi xếp bằng ổn định tâm thần, tiến vào trạng thái nhập định, dùng thần thức bản thân kiểm tra kinh mạch cùng nội thể. Cái làm tôi thất vọng là chủ nhân của thân thể này tuy có khoảng 10 năm tu vi mặc dù mới 20 tuổi nhưng lại là thuộc tính vô sắc. Cảm thấy hơi thất vọng, tôi mở mắt thở dài, ngán ngẩm thay cho số phận đen như cứt chó của mình. Giấc mơ được hóa thân vào nhân vật trong kiếm hiệp truyện, được tung hoành đó đây tuy đã bắt đầu thực hiện. Nhưng ngặt nỗi nó không quá hoàn hảo như tôi thầm tưởng tượng.
Chán nản, tôi lại thở dài:
– A… a… Cuộc đời thật lắm bất công mà. Làm sao để hoàn thành mộng tưởng đây???
Bỗng lúc đó tai tôi nghe văng vẳng tiếng gọi của 2 nữ nhân:
– Sư đệ… đệ đâu rồi? Lên tiếng điiiiiiii…
– Tử Siêu sư huynh… huynh ở đâu???
Dựa theo trí nhớ của thân thể này, tôi biết được hắn tên Hạng Tử Siêu, 20 tuổi, là cô nhi từ nhỏ được sư phụ hắn nhặt ngoài đường đem về nuôi dưỡng. Sư phụ hắn hài danh hài tánh ra sao không ai biết rõ, mỗi lần hỏi thì lão chỉ cười cười rồi nói một câu:
– Đạo gia xem tính danh là giả tạo, vay mượn, có cũng được mà không có cũng chẳng sao. Vậy thì còn cứ gọi ta là Vô Danh.
Sau này nhớ lại tôi đều phải cười thành tiếng. Bởi mỗi lần nghe câu đó tôi đều bực bội trong lòng, nếu thật sự lão sư phụ tôi theo Đạo gia, thì chi ít cũng không nhuốm hồng trần, nhạt mùi danh lợi. Không thì cũng phải giản dị, đạm bạc trong phong cách sống. Đằng này lão ta nghiện rượu, cờ bạc, thi thoảng còn ngâm thơ về nữ giới nữa chứ. Ví lão là Đạo gia nửa mùa quả không sai. Thật hết nói nổi mà.
Lão sư phụ tôi tổng cộng thu 3 đồ đệ. Trên tôi thì có đại sư tỷ Hoàng Hoa Ma Nữ Tây Môn Tử Quỳnh, Vũ giả tam hệ, 24 tuổi. Sở dĩ gọi là Hoàng Hoa Ma Nữ vì ngoài võ công thuộc hàng nhất lưu, nàng còn sở hữu thủ pháp phóng độc thiên hạ vô song, là lâu chủ của trà lâu Hoàng Cúc Lâu lừng lẫy phủ Hà Nam và cả Trung Nguyên. Nhìn bề ngoài chỉ là một trà lâu bình thường nhưng đấy lại là nơi thu thập tin tình báo có hạng trong giang hồ. Thế nhưng đó chưa phải là tất cả. Nàng còn có một bá phụ mà giang hồ nghe tên ai cũng phải kiêng nể – Hoả Chân Nhân Tây Môn Nhỉ. Hoả Chân Nhân được coi là một trong những nhân vật khó chịu nhất võ lâm. Tính tình lão ta cổ quái, thất thường và nóng như lửa. Ngoài võ công cao thâm, chân nhân còn là vua hoả khí. Những trái Đảo Thiên thần đạn trong tay lão có thể san bằng cả một ngọn đồi nhỏ, huống chi là con người. Bởi vậy, ai cũng không dám đắc tội với Tây Môn Tử Quỳnh. Thử hỏi ai dám để nhà mình sáng nhất trấn thành vào ban đêm? Chỉ vài trái Đảo Thiên thần đạn là cả ngôi nhà và sân bãi sẽ thành bình địa trong nửa nốt nhạc.