– Tiểu huynh đệ nói gì vậy? Tại hạ cũng đã làm sao đâu. Chỉ là sự cố thôi mà, phải không? Lần sau nhớ cẩn thận nhé.
Tên tiểu nhị ngơ ngác như gặp quỷ, mất vài giây sau mới định thần được, rối rít cảm ơn tôi:
– Đạ tạ khách nhân. Đạ tạ. Tiểu nhân xin phép cáo lui trước. Không dám phiền khách nhân nữa.
Dứt lời gã lỉnh đi ngay. Mấy tên mặt nồi trong khách điếm đang chờ xem kịch hay thấy vậy thì chợt mất hứng, lại ai về việc nấy.
“Bà mẹ chúng mày chờ tao gặp biến rồi ở ngoài cười chê tao à? Đéo có vụ đó đâu nhé.” – Tôi chửi thầm.
Hành động vừa rồi của Thu Uyên không dùng kỹ xảo gì nhiều, đương nhiên phần đa khách trên tửu lâu đều có thể nhìn rõ. Chỉ là không ai lên tiếng nhắc nhở tôi hay bênh vực tên tửu nhị cả. Cũng đúng vì không ai dám đắc tội với một đại phái như phái Hoa Sơn, nhất là ở trước mặt thiên kim ái nữ và chưởng môn nhân Hoa Sơn phái. Thêm nữa là vì một tên tửu bảo vô danh mà gây chuyện thì thực sự không hay, nhiều khi còn làm mất phong độ.
Tôi than thầm cho cái thói đời. Dù biết là khó thể thay đổi trong một sớm một chiều nhưng tôi cảm thấy nếu như những việc này còn liên tục xuất hiện thì xã hội này sẽ sớm mục nát thôi. Ở đây, chỉ có thực lực mạnh mới có chỗ đứng, mới có quyền lên tiếng. Tôi không thể không mạnh lên, phải trở thành một trong những kẻ mạnh nhất của mạnh nhất, như vậy mới có cơ hội làm những gì tôi muốn mà không ai dám ý kiến.