Thanh niên Ất chép miệng:
– Chẹp chẹp… thảo nào nàng ta nhìn xinh đẹp như thế, thân hình thì phải nói là con bà nó tuyệt vời. Giá như tao được cưỡi nàng một lần thì có chết cũng…
“Bốp” một tiếng rõ to, kéo theo sau đó là một cánh tay đầy lông lá bịt miệng thanh niên Ất, khiến thanh niên này chưa kịp nói tròn câu đã ú ớ như người câm.
Vừa bịt mồm thằng bạn, thanh niên Giáp dáo dác nhìn xung quanh, cuối cùng thấy không có ai để ý bởi mọi người đều tập trung vào đoàn nhân mã Hoa Sơn phái nên không để ý đến hai tiểu tốt như bọn họ. Lúc này thanh niên Giáp mới thở phào, ghé tai thanh niên Ất nói như đay nghiến nhưng bằng giọng cực nhỏ như sợ người khác nghe thấy:
– Mẹ kiếp thằng ngu này! Mày muốn chết thì chết một mình, đừng có lôi bố mày theo. Ngỡ như mày mà đòi cưỡi nha đầu Thu Uyên đó ư? Nó thậm chí còn không để một tiểu tốt như mày vào trong mắt. Huống hồ mày tưởng đến gần nó là dễ à? Có thấy 4 nhân vật trung niên áo xanh lam đi theo sau nha đầu đó không? Chính là Hoa Sơn Tứ Vệ, cận vệ riêng cho nha đầu đó đấy. Nghe đồn Hoa Sơn có Tứ tưởng lão tuổi đã ngoài bách tuế, có tục lệ thu nhận một truyền nhân duy nhất, 4 người 4 đồ đệ. Mà 4 đồ đệ đó bây giờ đang ở trước mặt mày đấy. Muốn lại gần nha đầu đó thì phải bước qua xác 4 tên hung thần đó đã. Hoa Sơn coi nha đầu đó như bảo bối, tất nhiên sẽ không tiếc nhân tài mà bảo vệ. Mày nên cẩn thận cái mồm, không khéo có ngày chết mà không hiểu vì sao đấy.
Thanh niên Ất nghe đồng bạn nói xong trán vã mồ hôi lạnh, có vẻ đang tự trách bản thân mình ngu, vì ham muốn nhất thời mà suýt nữa lỡ lời đắc tội với tử thần. Đã biết lợi hại nên lần này thanh niên Ất và Giáp chỉ dám cúi đầu thì thầm to nhỏ, thi thoảng lại liếc về phía đoàn nhân mã Hoa Sơn phái.
Diễn tả thì lâu nhưng sự việc diễn ra rất là nhanh. Sau khi nghe 2 thanh niên bàn bên đồn đoán thì tôi lập tức liếc ra phía cầu thang, đập vào mắt tôi là một nhóm gồm 8 người. Đi đầu là một lão nhân trung niên, khoảng hơn 40 tuổi, mặc đạo bào màu xanh lam, lưng đeo trường kiếm. Theo sát ông ta là mỹ nhân Hạ Hầu Thu Uyên mà 2 tên Ất Giáp vừa nói.
Đẹp! Thật sự quá đẹp! Không hổ danh là mỹ nhân trong Thập đại mỹ nhân. Xin nói luôn là người xưa có câu “Văn vô đệ nhất, võ vô đệ nhị”, nghĩa là văn thì khó phân cao thấp nhưng võ thì phải có nhất có nhì. Và bên tiêu chuẩn chấm điểm người đẹp này cũng thế. Mỗi người một vẻ, mười phân vẹn mười. Ai trong Thập đại mỹ nhân đều đẹp, đều có nét riêng, không thể tìm ra tiêu chuẩn chung chính xác để sắp xếp thứ tự các nàng được. Vì vậy giang hồ chỉ gọi chung là mỹ nhân trong Thập đại mỹ nhân thôi, chứ không có thứ tự cụ thể cho từng người.
Quay trở lại với Thu Uyên. Nàng thật sự rất đẹp. Cái đẹp của nàng không phải vẻ đẹp thuần khiết trẻ thơ như Hải My, càng không phải phong vận thành thục như Tử Quỳnh. Có thể nói Thu Uyên là mỹ nhân đại diện cho sức trẻ. Nàng đang vào độ tuổi xuân sắc nhất của thời thiếu nữ. Vóc người thì khỏi phải bàn rồi, mỹ nhân trong mỹ nhân mà phải bàn về dáng người sao? Đéo hiểu sao tôi lại thấy đồng tình với thanh niên Ất. Con bà nó chứ bo đỳ mê người như thế này mà được cưỡi một lần thì sướng phải biết.
Đang tự sướng đến đoạn cao trào, bỗng thấy tia mắt nàng lia qua tôi, kéo theo một tia ngạc nhiên, nhưng chỉ thoáng qua, ngay sau đó là vẻ khinh miệt thấy rõ. Có lẽ nàng thấy lạ vì cái mã trai đẹp của tôi, nhưng rồi khinh bỉ vì trai đẹp thì sao? Trước mặt nàng vẫn không đáng xách dép cho nàng???
Nhìn cái ánh mắt khinh miệt đó, nội tâm tôi dậy sóng.
“Con mẹ nó, không phải chỉ là có chút tư sắc thôi sao? Đã là bố đời thiên hạ đâu mà vênh váo như vậy? Chờ bố mày cửa đổ mày, chơi mày chán rồi bố mày vứt. Để xem lúc đó mày còn cao ngạo nữa không? Hắc hắc…”
Kế hoạch trả thù tà ác bắt đầu được hình thành. Tôi cũng không thèm nhìn nàng nữa. Dù sao vào ngày mừng thọ Lạc lão trang chủ cũng gặp lại, việc quái gì phải vội chứ. Cái tôi cần bây giờ là phải nghĩ cách thể hiện trong buổi lễ hôm đó sao cho thật “cool”, thật ngầu, như thế mới đậm chất soái ca được.
Không phải nói chứ từ khi xuyên không đến đây, đạt được chân bản lãnh, có được kinh nghiêm từ tiểu thuyết và phim ảnh, tôi dường như tự tin hẳn. Dần dần từng bước nắm quyền chủ đọng trong mọi việc. Và bây giờ tôi muốn bước đầu nổi danh trong giang hồ.
Ngồi một lúc tôi đứng dậy tính tiền và ra khỏi trà lâu. Dù gì trời cũng chưa tối, hóng hớt tin tức cũng đã đủ rồi, tranh thủ xuống phố đi dạo, lượn vài vòng thăm thú đó đây. Đúng là thói quen không thể bỏ được mà.
Thế nhưng đời không như là mơ. Tâm tình đi dạo của tôi phút chốc chợt tan biến sạch bởi nha đầu Thu Uyên đó. Chả là khi đi ngang qua bàn của nhóm người Hoa Sơn, nha đầu này có vẻ như thích chọc tức người khác, liền kê chân ngáng đường tên tiểu nhị gần đó. Mà thế đéo nào tôi vừa vặn đi đến trước mặt tên tiểu nhị. Bị kê chân ngáng đường, đương nhiên gã ngã nhào, nhưng chó chết ở chỗ khay thức ăn và rượu mà gã bưng trên tay phần lớn đều chuẩn bị đổ vào người tôi.
Không muốn gây chuyện khi chưa làm xong đại sự, tôi thở dài, khẽ tiến về phía trước nửa bước, tay trái đỡ lấy khay thức ăn và rượu sắp rớt, vai phải hơi nghiêng về phía trước huých khẽ vào tên tiểu nhị. Tôi dùng một lực nhỏ nên gã không bị ngã về phía sau, chỉ khẽ loạng choạng rồi đứng vững.
Gã tiểu nhị vẫn chưa hết hoảng hồn, tim như rớt khỏi lồng ngực. Kinh nghiệm bồi bàn ở tửu lâu bao năm cho gã biết mình không nên gây sự với những nhân vật võ lâm kẻo gây hoạ sát thân. Khi gã vấp ngã, và trước mặt là tôi thì gã biết số mình coi như xong rồi. Nhẹ thì bị đánh vài cái, nặng thì có thể trực tiếp mất mạng.
Sau khi đứng vững, gã hồi hộp nguớc mắt nhìn tôi, lắp bắp nói:
– Quý khách… tiểu nhân… vừa rồi… tiểu nhân… thật sự không cố ý. Mong quý khách rộng lòng bỏ qua, đừng chấp nhặt với tiểu nhân.
Tôi khẽ cười, biết tên tiểu nhị tưởng rằng tôi hung dữ tính chửi xói đầu gã như bao tên hung thần khác. Nhưng không, tôi là ai chứ? Là soái ca Hạng Tử Siêu, soái ca mà làm mấy việc mất mặt như thế à? Đờ mờ không bao giờ nhé. Phải giữ phong độ thân sĩ.
Nghĩ là làm, tôi nở nụ cười hiền hoà, tay cầm khay thức ăn đến trước mặt tên tiểu nhị: