Chặc lưỡi vài cái tôi tự nói 1 mình:
– Thôi kệ, nhét túi lát lên cày xong bộ phim rồi nghiên cứu sau vậy. Lo dọn cho xong đã.
15p sau, cuối cùng tôi cũng dọn dẹp xong. Vào nhà tắm làm vài phát cho đỡ nóng, gột rửa hết bụi bặm. Đâu ra đó, tôi bước vào phòng mình, căn phòng mà tôi luôn tự hào.
Căn phòng thì cũng bình thường thôi, nhưng điều đặc biệt mà tôi đắc ý nhất là việc những tủ sách chất đầy những bộ kiếm hiệp hay mà tôi thích. Có cả những bộ cực hiếm mà tôi phải bỏ tiền nhờ người tìm mua giùm nữa, bởi những bộ đó k có người up lên mạng nên đành phải tìm mua ấn bản. Nhìn lại căn phòng một lượt, tôi không khỏi tự phục mình, quả là 1 kho sách truyện đồ cmn sộ.
Tự sướng vài giây, tôi với tay bật TV + dàn DVD, mở tủ lấy bộ Thiên Long Bát Bộ bản full r cho vào xem. Cũng xin nói thêm là tôi k thích xem trên mạng lắm, tôi thích xem DVD nên tự mình sưu tầm
rồi tự mình xem cho thoải mái.
Trời nóng, tôi cởi luôn cái quần dài ra, mặc mỗi quần soọc cho mát. Chợt “keeng” 1 tiếng, cái vật hình bát giác lúc nãy tôi tiện tay nhét túi định bụng lát rảnh rổi thì lấy ra nghiên cứu đang nằm đơ ra trên nền thảm. Tiện tay tôi lấy nó đặt lên bàn cạnh dĩa trái cây. Trong lúc xem phim tôi không muốn phải bận tâm đến những thứ khác nên đặt nó ở đó, xem xong rồi tính.
Xem dc vài tập, thấy khát, trên bàn lại có dĩa trái cây, thôi thì “Thuận nước đẩy thuyền” chứ nhỉ? Thầm nghĩ trong lòng, với tay lấy con dao ra gọt trái táo. Thế éo nào tự nhiên tay run gọt mẹ nó vào tay, khổ nỗi tôi dùng lực hơi mạnh nên vết cắt cũng khá sâu.
Bực tức vì xem phim còn chưa xong mà phiền toái đã đến, tôi buột miệng chửi thề:
– D K M nhà nó chứ!
Tính bật dậy tìm hộp bông gòn với cồn sát trùng ở trong hộp y tế, bỗng mặt tôi đần thối ra trong vài giây. Trước mắt tôi, cái vật hình bát giác mà tôi đặt cạnh dĩa trái cây khi nãy, không biết từ khi nào đã thấm máu của tôi. Ban đầu là ở ô thứ 9 ở giữa, sau đó lan dần ra 8 ô xung quanh với tốc độ mà mắt thường cũng thấy được. Sau khi máu thấm hết 9 ô nhỏ ở mặt trước, chợt vật hình bát giác này tự phát sáng, ánh sáng như kiểu khi mở ra hòm châu báu vậy. Nó sáng khắp phòng tôi. Thế rồi dị tượng xảy ra.
Từ phía những tủ đựng sách, truyện và phim của tôi từng đợt từng đợt như hoá thành những hạt li ti như bụi phấn, tất cả đều bị hút vào cái vật được đặt ở trên bàn.
Mải nhìn nên tôi quên béng việc phải cầm máu ở tay của mình. Thực sự thì ai thấy một màn như vậy thì cũng có bộ mặt đơ như cây cơ của tôi thôi. Thật sự quá sức tưởng tượng mà. Nhưng tất cả chưa dừng lại ở đó. Sau khi hấp thu hết những hạt li ti đó, cái vật hình bát giác này tự lơ lửng trên không trung, cao đến ngang tầm tôi thì dừng lại. Sau đó đằng sau nó bỗng hiện ra một lỗ hổng kì lạ, giống hệt lỗ đen vũ trụ mà tôi xem ở mấy tập phim khoa học viễn tưởng. Lập tức lỗ hổng này tạo ra 1 lực xoáy, cuốn tất cả mọi thứ trong phòng tôi vào bên trong nó, kể cả tôi cũng không ngoại lệ.
Đến lúc này tôi mới như bừng tỉnh, bởi bản thân đang bị kéo vào cái lỗ hổng kỳ dị không rõ điểm đến kia. Cuống quýt quơ 2 tay vào ghế sofa đằng sau, nhưng thật sự cũng chẳng ăn thua. Lực hút quá mạnh, tôi chẳng có đến 1s phản ứng. Chỉ kịp thét lên 1 tiếng:
– A…aaaaaaaaaaaaaaaa…
Sau khi cuốn tôi cùng với vật hình bát giác đó vào, lỗ hổng tự động đóng lại, mọi thứ kết thúc như chưa từng xảy ra vậy. Trong khi đó, tôi nửa tình nửa mơ, không biết rút cuộc nguyên uỷ của sự việc này là cái đéo gì, chả hiểu sao lại quỷ dị đến mức này. Lòng thầm rủa 8 đời tổ tông thằng nào để lại cái vật này trong nhà kho cho mình tìm được để rồi nên nông nỗi này. Kèm theo đó là nỗi lo lắng không biết mình sẽ bị lạc trôi tới đâu, sống chết ra sao??? Dần dần, tôi mất đi nhận thức, chìm sâu vào hôn mê.
Không biết qua bao lâu, tôi cảm thấy ánh nắng chói chang dọi vào mặt, tưởng chừng như vẫn đang còn ở nhà, tôi mở miệng mè nheo:
– Mẹ ơiiiiiiiiii, mới sáng sớm mà kéo rèm chi dzậy??? Chói quá con ngủ sao được?
Vừa nói tôi vừa chem chép miệng tỏ vẻ bất mãn. Nhưng ngay sau đó, tôi bật dậy như pháo thăng thiên, vội mở mắt nhìn ra xung quanh. Thì hỡi ôi, còn đâu nữa căn phòng ngày xưa, còn đâu nữa tiếng chuông báo thức hằng ngày, cả tiếng mẹ gọi mỗi khi tôi ngủ nướng… Tất cả được thay thế bằng khung cảnh của 1 khu rừng nguyên sinh, tôi nằm thu lu vào một bụi rậm nhỏ, đằng sau là 1 dòng suối chảy róc rách.
Mơ màng, thơ thẫn, tôi tự thì thào nói với chính bản thân:
– Mơ, nhất định mình đang mơ, tự dưng trong phòng mà thế đéo nào lại hô biến ra rừng rú thế này?
Tự lẩm bẩm xong, tôi tự tát vào mặt mình một cái rõ đau, còn cận thận nhéo nhéo cánh tay thêm vài phát. Tôi dùng sức khá mạnh nên cũng phải tự thốt lên:
– Ái ui…
Sau khi thực hiện những động tác tỉnh ngủ kiểu truyền thống đó, tôi một lần nữa lại đưa mắt nhìn ra xung quanh. Thề một câu là lúc đó có bao nhiêu vốn liếng về chửi bới là tôi đem ra chửi xối xả, mắng ông trời, mắng mình, mắng luôn thằng cha nào đưa mình ra đây. Chửi một hồi, tôi mệt mỏi nằm xụi lơ ra đó. Chậm rãi nhớ lại những gì đã xảy ra.
Xâu chuỗi những mảnh kí ức còn sót lại trong đầu, tôi bắt đầu hiểu rõ những gì đã và đang xảy đến với tôi. Từ việc vật hình bát giác ấy phát sinh dị tượng, xuất hiện lỗ đen, sau đó bị hút vào và trôi dạt đến cái nơi khỉ ho cò gáy này. Mang vẻ mặt không thể bất đắc dĩ hơn, tôi ngửa mặt lên trở thở dài:
– A… a… không phải ta đã xuyên không thật chứ? Điều này sao có thể???
Chợt nhớ tới nguyên ủy của chuyện này, một lần nữa tôi lại bật dậy, dáo dác tìm xung quanh, vừa tìm vừa hét:
– D m ông bà già mày cái vật cờ hó xui xẻo này…
Loay hoay một lúc, chợt cảm giác dưới mông có gì đó cân cấn, nhấc người ngồi dịch sang một bên, hóa ra cái vật cờ hó này bị tôi nằm đè lên. Cầm vật nọ trên tay, tôi thơ thẩn ngắm nhìn, không hiểu vì cái đéo gì mà nó đưa tôi tới tận đây. Nhà mình ở trái đất đâu, căn phòng yêu quý của mình đâu? Rút cuộc nó là cái thể thống cống rãnh gì cơ chứ? Đây là nơi nào? Có người sinh sống không? Bla bla… Hàng loạt các câu hỏi đổ dồn vào đầu tôi, thực sự hoang mang lơ vồ mắc luôn.
Tuy nhiên, nhớ ra vì máu của mình thấm vào mà nó sinh dị biến. Tôi háo hức dùng máu của mình thử lại. Nhìn xung quanh chả có cái vẹo gì bằng kim loại sắc bén, quẫn quá tôi vặt đại nhánh cây cứa mạnh vào vết thương bị dạo lẹm vào khi gọt trái cây. Nhánh cây thì k thể nào sắc bén và có góc cạnh như dao được, cảm giác đau và thốn làm tôi khẽ hít một hơi khí lạnh. Cuối cùng máu cũng chảy, và lần thứ hai tôi thấy máu lan dần từ ô thứ 9 ở trung tâm, lan dần ra 8 ô xung quanh. Lòng hồi hộp và lo lắng, cầu trời khấn phật cho dị tượng một lần nữa xảy ra. Mà đúng là nó xảy ra thật, bất quá nó xảy ra theo hướng khác làm tôi khóc không ra nước mắt.