– Huynh không nói gì tức là đồng ý tồi nhé. Bọn muội đi trước, huynh theo sau, ra đằng sau con suối dưới hạ nguồn phía hậu sơn nhé. Đi thôi, Quỳnh tỷ.
Dứt lời nàng nắm lấy tay Tử Quỳnh, vừa nháy mắt vừa kéo nàng đi thật nhanh. Tôi trợn mắt cười khổ, mình đã đồng ý đâu cơ chứ. Nói thế nhưng tôi cũng xách đít chạy theo. Đùa chứ cơ hội như thế này cầu còn không được, ngu mới bỏ qua a.
Cả 3 chúng tôi 2 trước 1 sau từ từ đến chỗ con suối. Không biết vô tình hay cố ý mà 2 nàng chọn ngay chỗ mà hôm qua tôi ngồi hát. Thấy một màn như vậy, tôi lẩm bẩm:
“Không tệ, không tệ. Có ý tứ.”
2 tỷ muội ngồi xong, thấy tôi còn chậm bước theo sau, Hải My kêu kêu bằng giọng có phần hờn dỗi:
– Huynh này thật là… có phải đi với bọn muội làm huynh thấy khó chịu lắm phải không? Hừ!
Tôi đáp mà miệng cười như mếu:
– Làm gì có, oan cho huynh quá mà. Do mãi suy nghĩ về vấn đề luyện công nên huynh vô tình chậm bước thôi. Huynh tới ngay.
Tử Quỳnh cười nói:
– Siêu đệ lại đây ngồi với bọn ta nè. Đêm nay trăng thanh gió mát, thích hợp để trút bầu tâm sự lắm.
Người nói vô tâm, người nghe hữu ý. Tôi và Hải My lại hiểu theo nghĩa khác, bất giác không khỏi đỏ mặt lên. Thấy tôi và sư muội có biểu hiện khác lạ, Tử Quỳnh mới ý thức được lời nói của mình có phần lập lờ nước đôi. Lời đã nói ra rồi, không thể rút lại được. Để chữa thẹn, nàng nói thật nhanh:
– Lâu lắm rồi mới có dịp như thế này. Siêu đệ ngồi xuống đây kể cho ta cùng sư muội nghe xem đệ đã lĩnh ngộ dc những gì sau 1 tháng bế quan nào.
Có câu nói chữa cháy thật đúng lúc, tôi ngồi xuống ngay, chỗ mỏm đá đối diện 2 nàng. Kể sơ qua về vài thứ tôi sớm lĩnh ngộ. Thật ra nếu chú ý một chút thì những thứ tôi kể quá bình thường, so với 2 nàng thì như muối bỏ biển. Nhưng lúc này tâm tư 2 nàng đều đặt ở chỗ khác, đương nhiên không có thời gian để ý đến những lời tôi nói.
Chém gió khoảng nửa canh giờ, quả thật đôi bên có phần không chịu nổi. Phần chính đã bắt đầu đâu, ai lại nguyện ý ngồi nói mấy chuyện không đâu cơ chứ. Nhìn 2 nàng cũng có phần khẩn trương, nghĩ lại lời tự an ủi vô sỉ của mình khi nãy, tôi như có thêm quyết tâm, ngẩng đầu lên, nhìn vào mắt 2 nàng và nói bằng giọng chậm rãi:
– Quỳnh tỷ, Hải My muội. Thật ra lâu nay ta có điều muốn nói với 2 nàng. Mọi người trong biệt viện đều biết ta từ nhỏ đến lớn là một cô nhi, có tính tình khác người. Tuy vậy, bản thân ta cũng là một con người bằng xương bằng thịt, không hơn không kém. Cũng có xúc cảm, cũng có thất tình lục dục như bao người khác. Từ xưa đến nay, ngoài sư phụ và Phúc Bá ra, chỉ có 2 nàng là thân thiết với ta nhất. Không chỉ quan tâm, chăm sóc ta, còn lo lắng, che chở ta, cho ta cái cảm giác ấm áp của tình thân. Ta thật sự rất cảm động và biết ơn 2 nàng.
– Và rồi không biết từ lúc nào, ta có cảm giác mình có tình cảm với 2 nàng. Thứ tình cảm này ta không biết diễn tả như thế nào. Chỉ biết không gặp 2 nàng ta thấy nhớ, chỉ cần nhìn thấy 2 nàng là ta thấy vui, thấy an tâm. Hai nàng vui thì ta vui, 2 nàng buồn thì ta cũng buồn. Giống như cảm xúc của 2 nàng gắn liền với ta vậy.
– Hai nàng có biết, khi cười, trông 2 nàng rất đẹp không? Ta thật sự rất muốn nhìn thấy 2 nàng cười. Thời gian gần đây ta mới ý thức được thứ tình cảm không tên mà ta chôn giấu trong lòng gọi là tình yêu. Ta phát giác ra ta thật sự đã yêu 2 nàng, yêu từ cái nhìn đầu tiên. Chẳng qua do tính tình ta trầm mặc, nhút nhát nên không dám tỏ bày. Nhưng giờ thì khác rồi, ta muốn thay đổi bản thân, muốn được sống đúng với chính mình, được yêu như bao đôi trai gái khác. Thế nên, nhân ngày hôm nay, nhân cơ hội này, ta mạn phép có đôi lời bộc bạch với 2 nàng về nỗi lòng của ta.
Ta vừa dứt lời, không khỏi bội phục chính bản thân mình:
“Con bà nó thiệt là phục mình quá mà. Văn chương lênh láng thế này thì 2 nàng xác cmn định xuống xác với ta đêm nay rồi. Hắc hắc.”
Mang vẻ mặt chân thành và chờ mong tôi nhìn 2 nàng.
Tĩnh lặng. Tuyệt đối tĩnh lặng.
Hai nàng như thể bị sock nên chưa thể tiêu hoá hết những lời tôi nói trong khoảng thời gian ngắn được. Khoảng 1 khắc sau, thấy tình hình có vẻ không ổn. Tôi làm mặt xệ, cười như không cười mà nói với 2 nàng:
– Ta cũng biết những lời ta nói ra vừa rồi quả thật 2 nàng rất khó chấp nhận. Nhưng đó là tấm lòng của ta. Ta thích 2 nàng là thật. Bấy lâu nay ta cất giấu trong lòng nên rất khó chịu. Nay được dịp nên thổ lộ tất cả, dù cho kết quả không được như ta mong muốn nhưng dù sao ta cũng cảm thấy nhẹ nhõm. Cảm ơn 2 nàng đã chịu khó ngồi lắng nghe lời bộc bạch của ta. Nếu cần 2 nàng cứ coi như đêm nay ta chưa nói gì. Đêm đã khuya, ta xin phép về phòng trước.
Thất thiểu quay bước về phía sau, tôi lê từng bước chân nặng nề về phía tiểu viện của mình. Trong lòng thì thầm hô:
“Lão Thiên ơi lão Thiên, ta đặt hết vốn vào cái kế Dục cầm dục phóng này của lão rồi đấy. Đừng làm ta thất vọng nha.”
“2 bà cô của tôi ơi, tôi đã cố gắng đi chậm như vậy rồi, còn không mau ngăn tôi lại? Không phải nói yêu tôi sao? Đúng là muốn cho tôi khóc ra tiếng Mán mà”.
Thầm than khổ, còn vài bước nữa là ra khỏi hậu sơn. Chợt 1 giọng nói dịu dàng nhưng không kém phần gấp gáp vang lên, kéo tôi từ địa ngục trở lại thiên đường:
– Sư đệ… đệ… sao chưa gì đã vội quay về? Tỷ muội ta còn chưa nói xong mà? Quay lại đây nào…
Fuck. Tưởng không hay mà hay không tưởng. Quả thật không gì tuyệt vời hơn mà. Sắp được chịch rồi, chịch rồi. Hớn hở quay trở lại, nhẹ nhàng ngồi xuống trước mặt 2 nàng, tôi hỏi một cách thận trọng:
– 2 nàng còn gì muốn nói với ta?
Chả hiểu sao đến lúc này 2 nàng lại đùn đẩy nhau, trông dễ thương cực, bất giác tôi lại “chào cờ” lúc nào không hay:
– Quỳnh tỷ nói trước đi.
– Ơ kìa… nha đầu này. Không phải nãy là muội muốn nói gì đó sao?
Liên tục đùn đẩy nhau gần chục lần, lời qua tiếng lại, tôi có phần hơi chóng mặt, tính lên tiếng thì Hải My đã lên tiếng trước, có lẽ là do tuổi trẻ huyết khí phương cương:
– Những lời huynh vừa nói khi nãy, muội và sư tỷ đều rất thích nghe. Không giấu gì huynh, từ lâu tâm tư bọn muội đã đặt trên người huynh rồi. Cũng giống huynh, vì ngại tính tình huynh cổ quái, muội và sư tỷ chỉ đành giấu trong lòng. Mãi đến hôm qua sau khi vô tình nghe huynh hát tại đây, thú thật bọn muội đã rất rung động, cũng đã hiểu phần nào trong huynh cũng có bọn muội.