Nói xong câu đề nghị đó, mặt Hải My không thể đỏ hơn, cúi đầu lí nhí, càng về sau càng nhỏ dần. Thấy sư muội tuy nhỏ tuổi nhưng còn có đởm lược hơn bản thân. Cảm thấy hơi mất mặt, để giữ thể diện, Tử Quỳnh mạnh dạn nói:
– Sợ gì chứ? Đúng như muội nói, tỷ đích thực là có để ý đến hắn, ai biết hắn đầu đất như thế chứ, uổng công 2 tỷ muội ta thầm thương trộm nhớ gã bấy lâu nay. Bây giờ thì đẹp mặt rồi, ta với muội như cọc phải đi tìm trâu rồi. Muội có can đảm đi với ta không? Cho hắn biết hắn có số hưởng như thế nào.
Vừa dứt lời, Tử Quỳnh thầm mắng mình ngu ngốc, vì phút bốc đồng mà thốt ra câu nói táo bạo ấy, sợ rằng khi đến trước mặt tôi thì những lời muốn nói lại nuốt trở vào mồm ấy chứ. Nhưng đành chịu, lời đã lỡ nói rồi. Chỉ mong sư muội cũng thẹn thùng như ta, không đồng ý chuyện hoang đường này, nếu không khi gặp mặt sư đệ, xấu hổ chết ta.
Quả nhiên lão thiên thích bóp dái đồng đội, Hải My không những không thấy e dè trước lời đề nghị của Tử Quỳnh, ngược lại còn cảm thấy hưng phấn hơn, mắt sáng lên như thấy vàng:
– Không hổ danh là Hoàng Hoa Ma Nữ, dám nghĩ dám làm. Hi hi. Có tỷ làm tiên phong thì muội không sợ gì nữa rôi. Hai tỷ muội ta giáp công, để xem huynh ấy đối phó kiểu gì. Hừ!
Tỷ Quỳnh thầm than, đúng là cái miệng hại cái thân mà. Phóng lao đành phải theo lao thôi. Cô cắn răng nói:
– Vậy được, nhưng 2 ta phải bàn tính rõ ràng mới được, không thể cứ đột ngột đến gặp hắn, phải có kế hoạch đàng hoàng chứ. Lúc đến đó muội tính nói cái gì? Có chuẩn bị trước chưa?
Hải My lúc lắc cái đầu, phồng đôi má đáng yêu nói:
– Muội không biết. Có lẽ tỷ nói đúng. Quả thật muội chưa nghĩ ra phải nói gì trước mặt huynh ấy. Thôi thì nghe theo tỷ vậy. Tỷ nói xem nên làm như thế nào?
Thế là 2 tỷ muội chụm đầu vào nhau thì thầm to nhỏ, đôi lúc còn phá lên cười khúc khích, mặt tỏ tía tai, khi thì ánh mắt mơ màng mang vẻ chờ mong, khi thì tràn đầy xuân sắc…. Tất cả những cảnh tượng ấy tôi nhìn không sót một cái. Quả thật đúng là trời giúp ta mà. ” Đm trúng mánh rôi” – Tôi hét lên trong lòng.
Đang nghĩ cách làm thế nào để gần gũi 2 nàng, suy nghĩ cả buổi mà chả được cái vẹo gì nên hồn, tôi bực bội đi dạo xả stress. Không biết có phải tôi có vận khí cứt chó hay không mà tình cờ nghe được đoạn đối thoại này. Như trúng độc đắc, tôi thầm cao hứng vì dê tự đưa tới miệng cọp. Lòng thầm nghĩ cách làm sao để khi gặp 2 nàng tôi có thể thuận nước đẩy thuyền, rồi gạo nấu thành cơm, bla bla…
Than thở một câu mà mặt tôi cười như chưa bao giờ được cười:
– Chậc chậc… Xem ra anh sắp phải tạm biệt chú rồi… Đồng tử công ạ… Hắc hắc.
Trở về từ hậu hoa viên, tôi không thể nào tập trung mà luyện công cho được. Điều này thì tất nhiên rồi, làm đéo gì có thằng nào xảy ra chuyện như tôi mà còn tâm trí làm việc khác chứ. Cái tôi cần làm là nghĩ cách làm sao chinh phục được 2 người đẹp, tạm biệt tấm thân xử nam chán ngắt này thôi.
Nói nghe thì đơn giản, nhưng thực sự chả có cái vẹo gì đơn giản cả, khó bỏ xừ ra. Nên nhớ kiếp trước tôi dốt đặc về chuyện gái trai, có bạn gái cũng chỉ vì điều kiện hoàn cảnh. Bảo Ly lúc đó là thanh mai trúc mã với tôi, tình cảm phát triển từ tình bạn thân thôi, chứ không phải dạng tình yêu thuần tuý. Vả lại dù mang tiếng yêu nhau, tôi và cô ấy đã lần nào đi quá giới hạn đâu. Thấy cũng tội nhưng thôi cũng kệ. Số tôi chắc cũng không thể đen hơn. Xuyên không nhập thể vào thằng nào không nhập, lại nhập ngay cái thằng còn nhát gái hơn tôi, đã thế tính tình còn cổ quái nữa chứ. Nhiều lúc tôi khóc không ra nước mắt mà. Nhờ cái vận khí cứt chó này mà giờ tôi phải còng lưng ra mà thay đổi số phận bản thân. Bắt đầu bằng việc chinh phục 2 tỷ muội đồng môn. Cuối cùng thì cơ hội cũng đến. Quan trọng là tôi nắm bắt và thực thi như thế nào thôi.
Bây giờ đã biết lòng 2 nàng luôn hướng về tôi. Nghe câu chuyện khi nãy, có lẽ 2 nàng sẽ chủ động tìm tôi bộc bạch?
“Con bà nó chứ mày có phải đàn ông nữa không vậy? Ai lại để cho nữ nhân người ta tỏ tình trước chứ?” – Tôi tự cảm thấy mình nhục, đáng phải mắng.
“Dù gì mình cũng là đàn ông, là nam tử hán, có trym chứ có phải không có trym đâu mà có gì phải sợ. Chỉ là 2 nữ nhân thôi mà. Sau này ta xuất sơn thì sẽ còn khối em nữa. Coi như 2 e này là để bồi dưỡng kinh nghiệm vậy.”
Tự an ủi mình bằng cái lý lẽ vô sỉ đó, tôi cảm thấy khá hơn, bắt đầu tập trung nghĩ cách thịt được 2 nàng. Tình cảm 2 bên thì có rồi, quan trọng là phần mở lòng như thế nào, lớ ngớ là xôi hỏng bỏng không ngay.
Trầm ngâm không biết bao lâu, vẫn chưa nghĩ được cách nào khả thi, theo thói quen cũ tôi ra ngoài đi dạo. Thế quái nào ngồi ngồi có 1 lát thôi, bản thân cũng không cảm thấy quá lâu, thế mà trời đã tối rồi. Bất giác tôi nhếch miệng cười khổ:
– Đúng là mình không có khiếu trong chuyện này. Ngồi cả nửa ngày mà chả nên cơm cháo gì.
Đang lúc vừa bước ra khỏi tiểu viện, thấp thoáng từ xa tôi thấy 2 bóng dáng thướt tha, dịu dàng đi đến. Không phải 2 nàng thì còn ai nữa. Xem ra đã thật sự quyết định rồi. Hít sâu một hơi, tôi lẩm bẩm:
– Chuyện gì đến cũng sẽ đến. Thành hay bại là ở bản thân ta mà thôi.
Nghĩ thông đến đó, tôi điều chỉnh cảm xúc của mình lại, cất bước tiến về phía 2 nàng. Đồng dạng, 2 nàng cũng thấy tôi từ xa, trống ngực đập thình thịch. Lúc bàn kế hoạch thì thoả mái, hăng hái lắm. Đến khi lâm trận thì mém tí nữa rút lui rồi. Quả thật vẫn vòn e thẹn mà. Thấy khoảng cách đôi bên càng lúc càng gần, tôi và 2 nàng đều đang suy nghĩ cách mở lời, sao cho đôi bên đỡ xấu hổ và khó xử.
Đi mãi thì cũng gặp nhau. Tôi tranh thủ mở lời trước:
– Tử Quỳnh tỷ, Hải My muội, tối rồi 2 người còn đi đâu thế này?
Lúng túng một lúc, Hải My lên tiếng:
– Luyện công mãi cũng chán. Muội và sư tỷ tính đi dạo cho khuây khoả. Còn huynh thì sao? Sao lại ra đây vào giờ này? Không lẽ cũng giống muội với sư tỷ, cũng đi dạo sao?
– Đúng vậy. Huynh tính đi ra ngoài hít thở không khí trong lành cho tâm tình ổn định lại. Dù sao bế quan dài ngày cũng không phải tốt – Tôi đáp ngay mà không chút do dự.
Thấy tôi đáp vậy, Tử Quỳnh nhanh miệng nói ngay:
– Vậy thì đi dạo với tỷ cùng sư muội đi. Đã lâu 3 tỷ muội chúng ta chưa cùng một chỗ nói chuyện.
Như sợ tôi đổi ý, Hải My đế thêm môt câu: