Tôi hát chỉ là tưởng niệm về người yêu cũ, nhưng trong mắt 2 nàng thì họ mặc nhận tự coi cô gái trong bài hát là mình. Vốn có cảm tình với tôi từ trước, hiện tại lại hiểu lệch ý nghĩa câu hát. Chúng nữ lầm tưởng tôi đã đơn phương họ từ lâu và vì không dám nói nên mới mượn lời bài hát để tỏ bày.
2 người nhanh chóng ra về, trong lòng ngổn ngang trăm dòng cảm xúc. Cuối cùng họ cũng biết được tôi không thật sự thờ ơ với họ. Họ cảm thấy vui và may mắn khi đã theo tôi đến đây. Mỗi người một suy nghĩ, 2 nàng cũng đang thầm tính cách làm sao để tôi biết được nỗi lòng của họ. Trong khi đó bản thân tôi thì về phòng nằm ngủ thảng cẳng, hoàn toàn không biết rằng vì sự hát hò vô tâm của mình mà sắp tới tấm thân xử nam gìn giữ 20 năm cuối cùng cũng không giữ được. Hành trình chinh phục cuộc sống hương diễm chính thức bắt đầu.
Sau một đêm phát tiết tâm tình qua vài giai điệu bản nhạc, tâm trạng tôi có chút khá hơn. Một ngày mới lại bắt đầu, tôi lại quay trở về công việc nhàm chán mà bản thân đã thực hiện lặp đi lặp lại suốt 1 tháng qua.
– tu luyện. Hiện giờ tôi rất muốn xuống núi, nhưng lại biết không thể gấp gáp như vậy được. Dù sao trong mắt 3 người họ tôi vẫn còn quá yếu ớt, thực lực chân chính thì không thể bộc lộ. Vì vậy buộc phải ở lại sơn môn này 1 quãng thời gian nữa.
Không thể làm gì khác hơn, đành kiếm chút gì giết thời gian vậy. Đéo hiểu sao tôi lại nghĩ đến 2 nàng. Dáng người nóng bỏng và khuôn mặt kiều diễm ấy như in sâu vào tâm trí tôi sau lần gặp mặt đầu tiên. Cũng phải thôi, 2 nàng không phải người đẹp bình thường, là 2 trong số Thập đại mỹ nhân đấy.
– Không biết liệu mình có cưa đổ được 2 nàng không nhỉ? Trước đây kinh nghiệm tán gái đã đéo có thì chớ, giờ lại xuyên không nhập thể vào một tên còn nhát gái hơn mình hồi xưa nữa. A… phải làm thế nào đây??? – Tôi lại than thở.
Ngồi ngẫm nghĩ một hồi, tôi cũng có quyết định của mình:
– Đã bước đi trên con đường này, thực lực, quyền lực và sắc đẹp là thứ không thể thiếu. Ngay trước mắt có 2 đoá hoa kiều diễm mà không biết hái thì chẳng phải mất mặt đấng nam nhi sao? Ta không muốn trym mình 20 năm chỉ dùng để tiểu tiện nữa.
Có quyết định xong, cả người tôi như phấn chấn hẳn lên. Trong đầu cũng đang cố nghĩ cách làm thân với 2 nàng. Người ta nói “Nhất cự li, nhì tốc độ” mà. Khoảng cách có gần thì mới làm ăn được. Thầm nghĩ nếu gần được 2 nàng, có lẽ mình sẽ dễ dàng thả thính hơn. Tôi như một thằng ngốc đi tính kế cưa gái mà không hề biết rằng thính tôi thả vô tội vạ đêm qua đã bị 2 nàng đớp sạch.
Trở lại với 2 cô gái. Sau sự kiện đêm qua, ai về phòng nấy, mỗi nàng đều có tính toán riêng của mình. Kích động có, hồi hộp có, chờ mong có, đủ loại cung bậc cảm xúc ùa về nỗi lòng khiến 2 cô cả đêm không ngủ được.
Thao thức mãi đến sáng, cuối cùng 2 nàng cũng đưa ra quyết định. 2 nàng cũng không biết rằng quyết định này của mình là quyết định đúng đắn nhất từ trước đến giờ, thậm chí là cả sau này. Hai tỷ muội đến trước gương đồng, sửa sang lại quần áo, dặm thêm ít son, đánh chút má phấn, dùng trâm cài tóc… Cốt yếu sao cho nhìn vào là có vài phần xuân sắc. Bình thường lúc nào cũng luyện võ, quần áo bụi bặm, mồ hôi là không tránh khỏi nên 2 nàng rất ít khi chịu trang điểm. Vả lại ở biệt viện này cũng chỉ có 5 người, tuy là có 3 người khác giới nhưng quả thật chỉ có tôi là hạng người đáng cho 2 chị em họ chú ý.
Nhưng cũng tại trước giờ tính tình tôi có phần kỳ lạ, lúc đầu 2 nàng có chút thắc mắc, lâu dần thành quen. Biết khó thể khiến tôi thay đổi một sớm một chiều nên 2 nàng đành chôn sâu cái tình cảm đầu đời ấy vào trong lòng. Mà đến bây giờ, không biết vô tình hay hữu ý, tôi xuyên không nhập thể vào tên Tử Siêu đầu đất này. Với quyết tâm chinh phục và thay đổi, vô tình đã đánh động luôn xuân tâm thầm kín của hai nàng. Quả thật là vận khí cứt chó mà.
Sau khi trang điểm xong, 2 nàng không hẹn mà đồng cùng đi đến phòng của nhau. Tâm lí nữ nhân là vậy, khi biết mình thích một nam nhân nào đó nhưng vì quan niệm “cọc không thể tìm trâu” nên vẫn còn nhút nhát, e thẹn. Mà muốn sao cho thoải mái, ít ra cũng phải kiếm được đồng minh để san sẻ. Mà vừa khéo, từ nhỏ 2 tỷ muội lớn lên với nhau, tâm ý của đối phương đặt lên người tôi 2 nàng đều biết. Thành thử khi quyết định tỏ bày, 2 nàng đều muốn chính thức thông báo cho nhau, có thể giảm bớt phần nào xấu hổ và tăng thêm can đảm.
Sau khi đi hết vài hành lang, vừa đến chỗ rẽ ở gần hậu hoa viên, 2 nàng chạm mặt nhau. Thế bất nào cả 2 nói như đồng thời:
– Hải My muội muội, tỷ có chuyện muốn nói với muội!
– Tử Quỳnh tỷ, muội có chuyện muốn nói với tỷ.
Sau câu nói gần như đồng thời đó, 2 nàng lấy tay che miệng, một lần nữa lại thốt lên:
– A… muội nói trước đi.
– A… tỷ nói trước.
Sau khi nói xong, hai nàng đều bật cười vì sự cố vừa rồi. Không khí trầm mặc trong vài phút, cả 2 ngượng ngùng nhìn nhau, thầm đoán xem đối phương vì chuyện gì mà tìm đến mình.
Cảm thấy không khí có phần bế tắc, là đại tỷ, Tử Quỳnh biết cô có trách nhiệm phải lên tiếng trước:
– Quả thực tỷ có chuyện muốn nói với muội. Nếu muội cũng có chuyện muốn bàn với ta thì sao không cùng đi với ta ra hậu hoa viên. Hai tỷ muội cùng tâm sự với nhau.
Không còn cách nào khác, Hải My gật nhẹ đầu:
– Vậy nghe theo ý tỷ. Đi thôi.
Trong lòng cả 2 ngấm ngầm thở phào vì mọi chuyện chưa ai huỵch toẹt ra cả. Như vậy thì xấu hổ chết mất thôi. Ra tới hậu hoa viên, trên mép đá gần hòn non bộ nhỏ, 2 tỷ muội thân thiết nắm tay nhau ngồi xuống. Cười nói vài câu qua loa, chưa ai có can đảm đề cập đến chủ đề chính.
Hải My liếc Tử Quỳnh, hít sâu một hơi kềm chế xúc động, nhìn thẳng vào mắt sư tỷ, nói:
– Quỳnh tỷ này, 2 ta từ nhỏ lớn lên với nhau, độ thân thuộc thì khỏi phải bàn, nhiều khi còn đạt mức tâm ý tương thông. Muội cũng biết tỷ chưa có ý trung nhân, bản thân muội cũng thế. Không hiểu duyên trời dun dủi làm sao cho chúng ta gặp được Tử Siêu. Hắn thật sự làm cho muội và tỷ cùng để ý. Chỉ ngặt nỗi tính tình huynh ấy quá khác thường, muội cũng không thể mặt dày mày dạn tỏ tình được, lỡ như thất bại thì còn đâu mặt mũi gặp người.
– Có lẽ được ông trời rủ lòng thương, gần đây huynh ấy thật sự thay đổi. Nhất là vào đêm qua, tỷ cũng nghe thấy huynh ấy hát rồi đấy. Hmm… muội… muội muốn 2 ta được gần huynh ấy hơn nữa… gần thật gần… Tỷ hiểu chứ?